Ôn Lương trùm chăn ngủ tiếp: “Không chọn nổi, mai tính.”
Mơ mơ màng màng, cô .
Lần tỉnh dậy là hơn tám giờ sáng.
Dì hộ lý túc trực trong phòng bệnh, thấy cô tỉnh dậy thì quan tâm hỏi: “Tiểu Ôn, chỗ nào thoải mái ?”
Ôn Lương ngáp một cái, dụi dụi mắt, bà: “Em ngửa, chân bên tê .”
Dì nhẹ nhàng đỡ eo cô, từ từ giúp cô ngửa .
Ôn Lương quanh một vòng: “Phó Tranh ?”
“Anh ngoài , . Em còn ngủ nữa ?”
“Không, dậy thôi.”
Dì bèn dùng điều khiển nâng phần của giường bệnh lên một chút, đưa cô cốc nước cùng bàn chải đánh răng chuẩn sẵn.
Ôn Lương đánh răng qua loa, dì đưa khăn nóng vắt khô.
Cô lau mặt xong, đúng lúc Phó Tranh từ ngoài bước : “A Lương tỉnh , cảm thấy ?”
“Cũng . Sao làm?”
“Sợ em buồn, mấy hôm nay ở bệnh viện với em.”
Phó Tranh sắp xếp công việc, cái nào dời thì dời, dời thì lùi , dành thời gian rảnh rỗi để ở cạnh cô.
Cô cực khổ sinh con cho , thể để cô ở bệnh viện một ?
Ôn Lương nhướng mày , trong mắt chút khen ngợi: “Vừa nãy ?”
Phó Tranh : “Đợi em rửa mặt xong .”
Thấy , sự tò mò của Ôn Lương khơi lên: “Anh làm gì mà thần thần bí bí thế?”
Cô lau mặt nhanh mấy cái, đưa khăn cho dì, thuận tay nhận bình xịt dưỡng da xịt lên hai , đó đưa cho dì.
Vừa vỗ đều nước dưỡng, cô về phía Phó Tranh: “Xong , .”
Phó Tranh lấy điện thoại , xuống bên giường, lướt vài cái đưa cho cô: “Em xem .”
Ôn Lương nhận lấy, màn hình là hình ảnh một bé sơ sinh đỏ hỏn, nhắm mắt ngủ say.
Cô khựng , chăm chú màn hình: “Đây là…”
“Ừ, con gái chúng đấy. Anh nhờ y tá chụp giúp.”
Ôn Lương ngắm kỹ hơn một chút, gượng gạo : “Ừm… đỡ hơn lúc mới sinh.”
Dì hộ lý cũng tò mò ghé qua, màn hình: “Ôi chao, em bé đáng yêu quá!”
Ôn Lương liếc dì một cái.
Dì : “Đừng dì thế, tiểu Ôn, dì chăm nhiều trẻ sơ sinh , mấy đứa mới sinh đều giống , nhà em bé xem như là khá xinh đó, da trắng, ngũ quan cũng . Nhìn mắt nó kìa…”
“Sao cơ?” Ôn Lương khuôn mặt nhỏ trong ảnh, đến mắt còn mở, “Ngũ quan ” ở ?
“Em đừng nó nhắm mắt, xem đường mí mắt , dài rõ, mí đôi, mở nhất định sẽ xinh lắm.”
Nghe dì , Ôn Lương ảnh nữa, quả thật cảm giác đó: “Dì đúng là kinh nghiệm đầy .”
“Dĩ nhiên .” Dì kiêu hãnh ngẩng đầu.
Ôn Lương lướt sang tấm tiếp theo, là góc chụp khác.
“Vừa nãy y tá bảo , đăng nhập trang web của bệnh viện thể xem camera theo dõi lồng ấp.”
“Thật ?” Ôn Lương vui mừng.
“Ừ, lát nữa mở cho em xem. Em khát ? Muốn uống chút nước ?”
“Em đói, ăn ?”
Dì đáp ngay: “Sáu tiếng sinh thì uống nước , đợi xì xong thể ăn loãng , mới ăn uống bình thường.”
Truyện nhà Xua Xim
“Xì là…” Ôn Lương vô thức hỏi, nửa câu mới kịp phản ứng, tai đỏ bừng.
Phó Tranh thấy cô ngượng ngùng, khẽ : “Uống chút nước , xì thì bảo dì nhé.”
Nước nóng chuẩn từ , giờ uống là .
Ôn Lương đang uống nước, Phó Tranh mở trang web bệnh viện, tìm đến đoạn giám sát lồng ấp.
“A Lương, em xem .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-696-uong-canh.html.]
Bé con trong video khác mấy ảnh chụp nãy, đang ngủ say với bàn tay nhỏ giơ lên, góc hiện giờ, còn thấy rõ lồng n.g.ự.c phập phồng vì thở.
“Tốt thật đấy.”
Ôn Lương con trong video, cơ thể bé xíu, tay nhỏ, chân nhỏ, cánh tay mũm mĩm… trong lòng mềm nhũn.
“Em thể treo video xem suốt, lát nữa thấy con lật , hoặc ăn sữa.”
“Anh mang iPad ? Em mở bằng cái đó.”
Phó Tranh lấy iPad trong túi , đăng nhập và mở video.
Ôn Lương chăm chú theo dõi, dù bé con đổi tư thế cũng thấy chán.
Vài phút , bé con chép chép miệng, vươn tay giống như mèo con duỗi , tiếp tục ngủ.
“Anh kìa, dễ thương quá…” Ôn Lương tan chảy.
“Ừ.”
Cô sang : “Chắc tối qua ngủ ngon nhỉ? Ngủ chút .”
“Không , ở đây với em.”
“Anh cứ ngủ , tối dì.”
Phó Tranh suy nghĩ một lát, gọi điện thoại .
“A lô? Thư ký Trương ? Giúp tìm một cô y tá chăm em bé, kinh nghiệm, nhân phẩm , lương thành vấn đề… Càng nhanh càng , chiều nay cần luôn…”
Cúp máy xong, Ôn Lương: “Giờ thì ?”
Ôn Lương: “……”
“Thơm quá…” Ôn Lương hít hít mũi, về phía phát mùi thơm: “Dì đang nấu gì ?”
“Canh cá…” Dì mở nắp nồi, khuấy nhẹ: “Dì nấu sẵn , đợi em ăn thì uống chút canh cá, thơm mà tanh.”
“Dì chu đáo thật.”
“Phải .” Dì kiêu hãnh đáp.
Bà làm nghề hộ lý hơn hai mươi năm, tay nghề thì Ôn Lương chọn?
Bụng Ôn Lương réo hai tiếng: “Đói quá, vẫn …” xì .
“Nếu đói quá, dì múc cho ít, uống chút cũng .”
Dì múc nửa bát nhỏ, Phó Tranh đón lấy, dùng thìa khuấy nhẹ.
“Em…” Mặt Ôn Lương đỏ ửng.
“Hửm?”
“…Xì .”
“Vậy thì .” Anh tiếp tục khuấy.
“…Anh ngửi thấy gì chứ?”
Phó Tranh vẻ mặt ngờ vực của cô, bật : “Không , yên tâm .”
Ôn Lương lúc mới thở phào như chuyện gì.
Anh khuấy thêm vài cái, nếm thử một thìa: “Không nóng lắm , thử .”
Anh múc một thìa, đưa đến miệng cô.
Cô khẽ chạm môi, thấy nóng nữa, há miệng uống một ngụm: “Ngon quá.”
“Uống thêm ngụm nữa.”
“Ừm.”
“Ngon ?” Dì .
“Ngon lắm ạ.”
“Dì còn nấu nhiều loại canh khác nữa, nấu cho em nếm thử.”
“Dạ .”
“À đúng , tiểu Ôn…”
“Sao ạ?”
“Em định cho con b.ú ? Nếu thì dì sẽ nấu canh cá chép giúp em gọi sữa về, còn thì sẽ dùng thực đơn điều dưỡng để nhanh chóng cắt sữa.”