Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 648: Tâm sự

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:48:00
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tim Ôn Lương bất giác đập thình thịch hai nhịp.

Cô cúi đầu, tay vẫn cầm quả cà chua bi tròn đỏ, giả vờ gì mà hỏi:

“Anh vui cái gì chứ?”

“Chỉ là… vui thôi.” – Phó Tranh lau khô tay, ngước mắt cô, đôi mắt dịu dàng, ánh lên tia sáng long lanh.

Mọi u ám do hai email mang đến, giờ phút tan biến sạch.

“...Ồ.” – Ôn Lương đáp nhạt.

Cuộc gọi với Đường Thi Thi, chắc hẳn hết.

Cô tỏ thản nhiên, bưng đĩa cà chua rửa sạch bước ngoài.

Phó Tranh chắn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm.

Truyện nhà Xua Xim

Cô khẽ nghiêng sang bên, định vòng qua.

Anh cũng bước theo sang một bước.

“Anh làm gì ?” – Ôn Lương nhíu mày.

Phó Tranh thuận tay nhận lấy đĩa trái cây trong tay cô, đặt lên quầy bếp:

“A Lương, thực sự vui.”

Cái đuôi gần như vểnh tận trời.

“...Anh vui thì cứ vui, với em làm gì?” – Ôn Lương chút bực bội.

“Thì A Lương thích từ sớm thế .”

“Tự luyến.” – Cô lườm .

“Không tự luyến, là chính miệng em mà.” – Phó Tranh khẽ, nhưng vành mắt đỏ.

Từ lúc cô “Nếu Phó Tranh c.h.ế.t …” trở , tất cả những lời đó, đều rõ ràng.

Thì , Ôn Lương thích, vẫn luôn là .

Chỉ là— mang đến cho cô quá nhiều tổn thương.

Khi đó chỉ mải bận tâm đến khác, thấy ánh mắt cô mỗi lén —đều là sự kìm nén mãnh liệt, ẩn nhẫn và âm thầm yêu say đắm.

Chính dập tắt hết nhiệt tình nơi cô, bỏ lỡ thời gian cô yêu nhiều nhất. Đến khi bừng tỉnh thì cô còn đó chờ nữa.

Anh cũng còn là cô yêu đến khắc cốt ghi tâm như xưa.

May mà— vẫn kịp giữ lấy cô.

Anh sẽ từng bước từng bước tiến gần, để lạc mất nữa.

“Em gì cả, chắc chắn nhầm .” – Ôn Lương .

“Không thừa nhận thì thôi, mà, A Lương xưa nay vẫn miệng cứng lòng mềm.” – Phó Tranh ôm lấy cô, cằm khẽ đặt lên trán cô, “Cứ coi như nhầm , nhưng vẫn vui.”

Ôn Lương nhéo eo một cái:

“…Ai miệng cứng lòng mềm chứ?!”

“A Lương, xin …” – Phó Tranh khẽ thì thầm, “Xin em… Nếu như... nếu như sớm nhận lòng , thì bao…”

Như , cô chịu nhiều khổ sở đến thế, bọn họ cũng mất đứa con đầu tiên.

“Chuyện qua , đừng nhắc nữa.” – Cô khẽ .

“Đã qua , em dám thừa nhận?” – Anh cô.

Ôn Lương khựng , mím chặt môi.

Tại dám thừa nhận?

Đầu mũi bất chợt chua xót, viền mắt đỏ hoe.

Rõ ràng từ lâu cô để tâm đến chuyện cũ nữa, nhưng chỉ cần ai đó quan tâm, bao uất ức trào dâng—như để tưởng nhớ cô gái Ôn Lương từng yêu đến c.h.ế.t sống .

Cô gái nhỏ bé, tự ti và nhạy cảm đó, đến yêu cũng dám to, sợ coi thường, sợ chê , lúc nào cũng dè dặt, trong lòng xây một bức tường thật cao.

Cô yêu , nhưng tin .

thể vì mà chết, nhưng dám giao cả trái tim cho .

“Phó Tranh.”

“Ừ.”

“Anh cố tình chọc em ?”

“Được , nữa.” – Phó Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ.

Anh dựa trán trán cô, mũi chạm mũi, thì thầm:

“Đừng . Em của ngày xưa , là , xứng với tình yêu chân thành của em.”

Ôn Lương lau khóe mắt, nhéo eo :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-648-tam-su.html.]

“Anh đúng là xứng. Lúc đó em ngây thơ, vẻ ngoài của lừa, lạnh lùng, nóng tính, chẳng hề dịu dàng chu đáo, thế em chẳng thích… Không đúng, em thích , mà là Phó Tranh hảo trong trí tưởng tượng của em.”

“…Vậy thì cảm ơn ông trời, cho gương mặt .”

em cũng cảm ơn . Nếu nhờ lỡ bước đời em, khi em sa sút, học hành bê trễ, thi đại học cũng chẳng đỗ J đại.”

Phó Tranh thoáng khựng :

“Em thi khoa quản trị của J đại… là vì ?”

Ôn Lương thích , còn sớm hơn tưởng.

Anh từng nghĩ, chắc là hồi đại học, năm nhất năm hai gì đó.

giờ xem —là từ hồi cấp ba, thậm chí thể ngay khi cô đến nhà họ Phó.

Lúc đó cô thế nào, nhớ rõ nữa. Trong đầu chỉ hiện vài hình ảnh lờ mờ—họ gặp ở nhà cũ, trai, quan tâm vài câu chuyện học hành, những lời xã giao lạnh nhạt. Cô khi ngoan ngoãn, rụt rè, chẳng để lộ chút tâm tư nào.

Cuối kỳ nghỉ hè, mới ông nội , cô đỗ khoa quản trị J đại, là đàn em trực hệ của . Ông nội dặn cô gì thì tìm , bảo thời gian thì giúp đỡ.

Hai cùng gật đầu.

từ đó cô từng tìm đến , cũng từng chủ động liên lạc. Gặp trong trường, chỉ chào hỏi sơ sài.

Ôn Lương mím môi, thừa nhận, nhưng vẫn khẽ gật đầu:

“Xem như .”

“Em Phó thị cũng là vì ?”

“...Còn vì ông nội nữa.”

“Em giấu kỹ thật. Anh bao giờ nhận gì cả.” – Phó Tranh nhẹ, “Ôn Tiểu Lương, chẳng trách đạo diễn mời em đóng phim.”

“Lúc đó quan hệ của chúng bình thường. Nếu em mà lộ ý gì, chắc tránh xa em hơn nữa .” – Ôn Lương ngẩng đầu , nhướng mày:

“Lúc em mới công ty, mắng đến đấy, nghĩ em còn dám ?”

Phó Tranh nhất thời cứng họng:

“Có ?”

Anh nhớ tí nào…

Anh từng dữ đến thế ?

“Có!” – Ôn Lương đáp chắc nịch.

“Anh cố ý nhắm em, chỉ là…”

“Có em và Ngô Linh cãi , cô khiêu khích , chỉ bắt em xin .” – Ôn Lương hừ lạnh, “Chuyện xảy khi chúng kết hôn đấy!”

Phó Tranh: “…Là của , xin .”

“Thật em chẳng thích chocolate , vì đắng. tại em từng thích bánh Black Forest ?”

“Tại ?”

“Vì từng tặng em một cái. Yêu ai yêu cả đường lối về, bánh đó cũng thuận mắt theo.”

Nghe , lòng Phó Tranh chua xót, càng ôm cô chặt hơn:

“Nếu… nếu đêm đó, em sẽ giấu mãi như thế ?”

“Có lẽ .”

Khi , Ôn Lương đủ dũng khí để thổ lộ.

“Thế… em thấy tiếc ?”

Ôn Lương lắc đầu.

Đã mất quá nhiều, tiếc nuối cũng quá nhiều. Lúc đó, cô chẳng can đảm đánh cược.

giờ, hết , trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Phó Tranh khẽ:

“Vậy thì, cảm ơn đêm đó— khiến hai đường thẳng song song là chúng giao .”

“Sáng hôm tỉnh dậy, thấy là em, mặt đen như đáy nồi .”

Nếu là khác, khi dùng tiền giải quyết. với cô thì —ông nội chắc chắn sẽ bắt cô chịu trách nhiệm.

Phó Tranh: “…”

“Nếu kiếp , để em yêu , theo đuổi .”

Ôn Lương định gì, liền nuốt lời môi.

“Ưm…”

Anh cuồng nhiệt hôn xuống, Ôn Lương bám lấy vai , đáp .

Bỗng ngoài cửa vang lên giọng trẻ con:

“Thím ơi, cà chua bi rửa xong ạ? Con tự rửa nha!”

Loading...