Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 607: Biết người biết mặt không biết lòng

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:47:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Hoài giữ vẻ mặt bình thản, dùng tiếng Anh gọi một tiếng “Father”, tới xoa đầu Phó Thi Phàm: “Phàm Phàm, con ở đây?”

Phó Thi Phàm liếc ông Wilson, đáp: “Ông ngoại đón con đến.”

“Bố con chuyện ?”

Phó Thi Phàm lắc đầu.

“Gan to thế? Không sợ ông là kẻ buôn , bắt cóc con bán ?” Diệp Hoài trêu chọc.

“Không sợ,” Phó Thi Phàm nghiêm túc ông Wilson, cắn ngón tay, nghiêng đầu , “ông ngoại giống .”

“Biết mặt lòng, sẽ hai chữ ‘kẻ ’ lên mặt , đừng làm nữa, ?”

Phó Thi Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Truyện nhà Xua Xim

Lúc , ông Wilson liếc Diệp Hoài, hừ lạnh một tiếng chuyển tầm mắt sang Phó Thi Phàm.

Đôi mắt xanh thẳm của ông tràn đầy yêu thương khi cô bé, ông dịu giọng hỏi: “Carol, cháu thật sự về Philadelphia cùng ông ngoại ?”

Nghe giọng ông Wilson dịu dàng đến mức nhỏ mật, Diệp Hoài kinh ngạc, khẽ bật tự giễu.

Ông Wilson mang đầy tức giận đến Trung Quốc, nhưng thấy đứa cháu ngoại nhỏ , ông lập tức xiêu lòng. Con bé nét giống bà ngoại của nó, thông minh đáng yêu, tiếng Anh lưu loát, đúng là dòng m.á.u nhà Wilson!

Tình cảm thể xây dựng thông qua giao tiếp.

Nếu Phó Thi Phàm hiểu lời ông , sợ ông đến mức òa lên, thì ông Wilson chắc chắn sẽ yêu thích con bé đến thế.

Nói cũng , Illya chẳng giống ông cũng chẳng giống bà, bất kể là về nhan sắc trí tuệ.

Wilson và Tạ Thư đều là cử nhân danh giá từ mấy chục năm . Bạn học của họ phần lớn theo nghiệp nghiên cứu, giờ đều là giáo sư, học giả, thậm chí vài tham chính, làm quan to hưởng lộc lớn.

Ngay cả Caesar – bỏ rơi – trong cảnh khốn khổ vẫn đạt thành tích xuất sắc.

Illya lẽ là đột biến gen chăng?

Dù thế nào, đó vẫn là con gái ông thương yêu, hiện tại đang chịu khổ trong trại tạm giam.

Nghĩ tới đây, ông Wilson lạnh lùng liếc Diệp Hoài, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.

“Xin ông ngoại,” Phó Thi Phàm lắc đầu, cũng dùng tiếng Anh đáp, “cháu thể với ông . Nếu ông nhớ cháu, thể thường xuyên đến Giang Thành thăm cháu.”

Ai với , ai , cô bé đều cảm nhận .

Ông ngoại thật lòng thích cô, nên cô mới theo ông đến đây, nhưng cô rời xa chú và thím.

“Ông ngoại, bà ngoại, con và đều yêu thương con.”

“Bố con cũng yêu thương con lắm. Ngay cả khi con là con gái ruột của ông , ông đối xử với con .”

Ông Wilson ghét cay ghét đắng thằng nhóc Phó Tranh!

Mấy năm , khiến con gái ông mang thai ngoài ý , tự sinh con một . Bây giờ khiến nó vì mà hồ đồ, phạm pháp, tạm giam!

Nếu từ chỗ Tạ Trăn rằng Phó Tranh chuyển một phần cổ phần sang tên Phó Thi Phàm, thể hiện ít nhiều sự chân thành, thì thằng nhóc họ Phó thể yên đến giờ.

Ông Wilson tự cho nương tay với nhà họ Phó, nhưng ông hề giao quyền nuôi dạy cô cháu gái ngoan ngoãn cho khác, liền chỉ Diệp Hoài hỏi tiếp: “Cháu cảm thấy thế nào?”

Phó Thi Phàm ngẩng đầu Diệp Hoài.

Diệp Hoài cũng cúi đầu cô, thấy đôi mắt trong veo, con bé hiểu ông Wilson đang ám chỉ điều gì.

“Cậu .”

Vừa trai giàu, vấn đề như những dì kỳ quặc…

“Vậy để làm bố cháu thì ?” Ông Wilson .

Không ông sợ chuyện con gái con ngoài giá thú ảnh hưởng đến danh tiếng, mà là tìm thế vị trí của Phó Tranh trong lòng Phó Thi Phàm. Diệp Hoài là lựa chọn nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-607-biet-nguoi-biet-mat-khong-biet-long.html.]

Phó Thi Phàm giật , vội lắc đầu: “Không ! Cậu là , bố là bố, ai thể thế bố trong lòng cháu cả.”

“Chuyện , Carol, cháu hãy suy nghĩ thêm một chút.”

Thấy cô bé kiên quyết, ông Wilson đành nhượng bộ: “Vài ngày nữa ông ngoại sẽ rời . Ông hy vọng cháu thể cùng ông về Philadelphia, gặp bà ngoại của cháu. Bà nhất định sẽ thích cháu. Nếu ở một thời gian cháu vẫn về, ông ngoại sẽ đưa cháu trở , ?”

Phó Thi Phàm đan tay , khẽ đáp: “Chuyện , cháu bàn với bố cháu .”

Ông Wilson mím môi, “Được , ăn tối với ông ngoại . Ăn xong để đưa cháu về. Ông hy vọng cháu thể cho ông một câu trả lời hài lòng.”

“Cháu sẽ cố gắng.”

Ông Wilson thêm gì, liếc thư ký da trắng.

Thư ký lập tức đưa thực đơn khách sạn đến.

“Carol, cháu thích ăn gì?” Ông Wilson ân cần hỏi.

Phó Thi Phàm chăm chú xem thực đơn, chọn vài món thích, đó lễ phép đẩy thực đơn qua mặt ông: “Ông ngoại, đến lượt ông.”

“Tốt lắm, Carol thật ngoan.”

Mang đứa cháu gái thông minh, đáng yêu thế về, để xem mấy lão già còn dám chê ông !

Cháu gái ông mạnh hơn cả trăm so với đám cháu của mấy !

Sau khi gọi món xong, ông Wilson mới nhớ bên cạnh còn một .

Ông ngẩng đầu Diệp Hoài, ánh mắt lạnh nhạt, ném thực đơn qua, giọng cộc cằn: “Muốn ăn gì thì tự gọi.”

Phó Thi Phàm liền ngẩng đầu ông ngoại, .

Diệp Hoài vẫn điềm đạm, gập thực đơn : “Tôi ăn .”

Ông Wilson để tâm đến nữa, tiếp tục sang hỏi cô bé bằng giọng nhẹ nhàng: “Carol, còn gọi thêm gì nữa ?”

Câu hỏi ngọt ngào khiến Phó Thi Phàm rùng .

Cô bé lắc đầu: “Không cần ông ngoại, cháu ăn nhiều cũng hết. Cậu ơi, ăn thêm chút nữa ?”

“Carol, cần lo cho cháu . Nó đói thì sẽ tự gọi.” Ông Wilson đưa thực đơn cho thư ký Allen.

Allen lập tức gọi điện đặt món qua tổng đài khách sạn.

Diệp Hoài sớm quen với kiểu đối xử , mỉm trấn an cô bé: “Phàm Phàm, cần lo cho .”

“Vâng.” Đôi mắt đen láy của Phó Thi Phàm xoay chuyển, ngẩng đầu ông ngoại, ánh mắt đầy nghiêm túc như đang đánh giá khuôn mặt ông.

“Carol, ?” Ông Wilson ngạc nhiên hỏi.

Phó Thi Phàm hì hì: “Ông ngoại, cháu phát hiện ông một kỹ năng đặc biệt lợi hại.”

“Gì cơ?” Ông Wilson khơi dậy sự tò mò, hỏi tiếp.

“Biến mặt.”

Câu , cô bé bằng tiếng Trung.

Diệp Hoài lập tức hiểu ý cô, mím môi , nhưng chạm ánh mắt của ông Wilson thì vội nén xuống.

Năm xưa khi theo đuổi Tạ Thư, ông Wilson từng học tiếng Trung, nhưng vì sống trong môi trường tiếng Anh nhiều năm, nên khả năng tiếng Trung mai một dần. Hằng ngày ông và Tạ Thư chủ yếu tiếng Anh.

Lúc Phó Thi Phàm hai chữ “biến mặt”, ông Wilson ngẩn , mất vài giây mới hiểu cô bé ý gì.

Con bé đang mỉa mai ông!

ông hề tức giận, ngược còn cảm thấy con bé mà thông minh, gan , thú vị và nhạy bén!

Ông Wilson bật bất đắc dĩ: “Con bé , dám trêu cả ông ngoại đấy!”

Loading...