Ôn Lương thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng như quả đào cơn mưa: “Anh còn buông em ?”
“Lương , ép em. Anh thể cho em thời gian để thích nghi, nhưng chuyện cũng cần một cái hạn.” Phó Tranh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm cô chăm chú, ánh cương quyết thể bỏ qua. Bàn tay chậm rãi xoa nhẹ bên hông cô, nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt.
Cảm giác bên hông phóng đại lên gấp bội, sự chú ý của Ôn Lương tự chủ mà tập trung hết nơi đó, khiến cô khó chịu tránh xa.
Cô dám mắt , : “Anh… buông em .”
“Không buông.”
Phó Tranh như lẽ đương nhiên, càng áp sát hơn, cả cơ thể dính chặt lấy cô, như hòa cô . Anh vô : “Em trả lời buông... cho một cái hạn.”
Ôn Lương tức giận ngẩng lên : “Cho thì cho! Mười năm, ? Giờ buông em ?”
Bây giờ Illya đúng là thể làm gì , nhưng ai đảm bảo cô sẽ mãi mãi Giang Thành?
Phó Thi Phàm là con gái của cô và Phó Tranh, chuyện thể đổi .
Ôn Lương lạc quan như Phó Tranh tưởng.
Hồi nhỏ sống ở quê với ông bà, cô từng một chuyện tám nhảm: Bà cụ hàng xóm cô con gái nhất quyết lấy một đàn ông qua một đời vợ, đàn ông đó một đứa con trai ba bốn tuổi sống cùng . Cô con gái nghĩ đứa bé còn nhỏ, nhớ gì, chăm sóc tử tế thì sẽ coi như ruột.
vợ cũ của đàn ông đó thường xuyên tới thăm con, dẫn con chơi. Đứa bé theo lời xúi giục, lâu dần bắt đầu làm ầm lên, đòi ba cùng về sống với .
Đợi đến khi con gái bà cụ nhận thì ba nhà thiết như từng ly hôn.
Truyện nhà Xua Xim
Người đàn ông đó Phó Tranh, đứa bé cũng chẳng Phó Thi Phàm, Ôn Lương từng lo lắng Phó Tranh sẽ điều gì với Illya, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Illya cứ viện cớ đến thăm con xuất hiện trong cuộc sống của cô, hứng thú trong lòng cô liền tiêu tan, chỉ còn nỗi phiền muộn.
Cho nên, cô và Phó Tranh vẫn nên giữ cách, như hiện giờ thế , thi thoảng gặp bù đắp cho những khuyết thiếu về cảm xúc, nhưng cũng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.
“Lương , mười năm lâu quá, em suy nghĩ ?”
Ánh mắt cô chẳng chút sức nặng, Phó Tranh vẫn dính lấy cô, nhỏ nhẹ thương lượng.
Ly mười năm?
Phó Tranh đời nào đồng ý.
Mười ngày thì còn thể.
“Không ! Anh , cho cái hạn thì buông em !”
“Em cũng tin lời thật đấy?”
Ôn Lương: “……”
Cô tức đến phát điên.
“Phó – Tranh!” Ôn Lương nghiến răng gọi từng chữ, mắt trợn tròn, đến cả sợi tóc cũng như đang run rẩy theo cơn giận.
“Đừng giận mà, đừng giận.”
Phó Tranh lập tức dỗ dành cô vợ đang bốc hỏa: “Lương , em thấy mười năm lâu lắm ?”
“Không thấy!”
“Vậy thì tối nay ở .”
Phó Tranh bất ngờ bế ngang cô lên, bước thẳng biệt thự.
Ôn Lương giật hét lên, vội vàng vòng tay ôm cổ : “Phó Tranh!”
Cánh tay trắng trẻo mềm mại của cô ôm chặt lấy cổ , hương thơm dịu dàng phảng phất quanh mũi khiến Phó Tranh kìm nhớ tới những hình ảnh khiến đỏ mặt tim đập.
Lúc gần đến đỉnh điểm, cô luôn nhắm mắt, môi hé mở, đôi tay mềm mại trắng ngần vòng qua cổ , từ từ siết chặt…
“Phó Tranh!”
Phó Tranh sực tỉnh, hàng mi cụp xuống che ánh lửa cháy trong mắt, xương hàm căng cứng, vòng tay siết cô càng chặt hơn.
Thấy ý dừng , Ôn Lương đành lùi bước, chịu thua: “Năm năm, năm năm ?”
Đã giảm một nửa đấy!
Phó Tranh dừng bước, ánh mắt trầm xuống liếc cô một cái: “Năm năm?”
Ôn Lương nhận màu sắc trong mắt đổi, nuốt nước bọt, cắn môi dò hỏi: “Bốn… bốn năm?”
“Bốn năm?”
“Ba năm! Không thể ít hơn nữa!” Ôn Lương túm lấy cổ áo , uất ức đấu tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-605-cho-anh-mot-cai-han.html.]
“Một tháng.”
Ôn Lương , mắt trợn tròn, cố gắng kiềm chế cơn văng tục, nghiến răng: “Không thể nào!”
Phó Tranh nhiều, bế cô thẳng sảnh chính.
Cửa lớn đang mở, ánh đèn vàng dịu dàng rọi khắp sân.
Lại gần, thể giọng của Phó Thi Phàm đang chuyện với bà Vương.
Nếu cứ thế bế , cô bé và bà Vương thấy thì Ôn Lương chắc chắn sẽ hổ đến chết.
Cô vội túm lấy vai , nhỏ giọng: “Phó Tranh! Anh dừng !”
Phó Tranh liếc cô một cái, dừng bước ngay cửa, đè cô tường, ghé sát tai cô, thấp giọng hỏi: “Vậy em xem, bao lâu?”
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, Phó Tranh : “Lần nghĩ kỹ hãy trả lời.”
“Hai…”
Chưa hết, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tranh ập đến.
Lại như thế nữa!
“Ưm ưm…”
Ôn Lương vùng vẫy, há miệng cắn mạnh môi , vị m.á.u tanh mằn mặn lan trong miệng.
Phó Tranh nhăn mặt vì đau, càng hôn sâu hơn.
“Ơ, xe còn ở cửa, chú và thím vẫn ?”
Đột nhiên, từ trong nhà vang lên giọng trẻ con non nớt, kèm theo tiếng bước chân .
Ôn Lương như chuông báo động gõ đầu, cứng đờ, dám cử động.
Chắc Phó Thi Phàm thấy xe còn đỗ ngoài cửa nên xem thử.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chỉ còn vài bước nữa là đến cửa.
Phó Tranh như thấy gì, cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng đang căng cứng, vòng tay càng siết chặt, đắm chìm trong nụ hôn, bàn tay to chui trong vạt áo cô, từng chút một vượt rào.
Ôn Lương đỏ bừng cả mặt, đầu óc trống rỗng, thấy gì nữa, chỉ thấy tiếng tim đập dồn dập, như nhảy khỏi lồng ngực.
“Phàm Phàm, đây.”
Trong phòng vang lên tiếng bà Vương.
Tiếng bước chân dừng ở cửa: “Bà Vương, ạ?”
Bà Vương bật : “Cháu nên rửa mặt chuẩn ngủ thôi, mai còn học.”
“Vâng ạ.”
Phó Thi Phàm trở .
Bà Vương cửa sổ, thu ánh mắt về.
Cô đoán là ông bà chủ đang tình cảm trong xe, thể để cô bé làm phiền .
Nghe tiếng bước chân xa dần, sợi dây căng thẳng trong lòng Ôn Lương cuối cùng cũng lơi lỏng.
Chưa kịp thở phào, cả cô cứng đờ, má đỏ như tôm luộc, tai nóng ran, đầu gối mềm nhũn, vội nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Phó Tranh, mơ hồ kháng nghị: “Anh… đang làm gì …”
Cô yếu quá, thể ngăn ?
Phó Tranh hôn lên má cô, lướt tay, giọng khàn khàn, thấp giọng : “Lương , hình như em hưng phấn.”
“Anh đừng linh tinh!”
Ôn Lương như con mèo giẫm đuôi, xù lông phản bác.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt né tránh như đang giấu giếm điều gì, cố gắng kéo tay : “Thả em mau!”
Phó Tranh thuận thế rút tay , giơ lên mặt cô: “Hửm?”
Ôn Lương cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, mặt càng đỏ hơn, hổ bối rối, mắt ươn ướt, mấp máy môi mà chẳng gì.
Có lẽ do đang mang thai nên cô càng nhạy cảm hơn.
Phó Tranh hàng mi cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh, môi đỏ mọng… kìm cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Thấy cô vợ yêu sắp đến nơi, Phó Tranh dám trêu nữa: “Đi thôi, đưa em về.”