Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 556: Trúng rồi sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:41:55
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Biểu cảm mặt Ôn Lương kiềm mà dịu , mày mắt mang theo ý , đến từng sợi tóc cũng như đang vui vẻ mà rung rinh theo.

Cô cầm que thử phòng khám tái chẩn.

Bác sĩ nhận lấy, liếc một cái ngẩng đầu, bảo: “Chúc mừng cô.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Ôn Lương cũng mỉm đáp .

So với lúc mới , cả cô dường như đổi. Ngay cả cơn đau âm ỉ nơi bụng cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

“Cô lấy máu, làm siêu âm kiểm tra một lượt. Sau đó kê thuốc cho.”

“Vâng.”

“À, cô một ?”

“Không ạ.”

tài xế cùng.

“Vậy để đó cùng. Giờ cô nên nghỉ nhiều hơn.”

“Em , cảm ơn bác sĩ.”

Ôn Lương đẩy cửa ngoài, gọi điện cho tài xế nhờ xếp hàng giúp, còn thì tìm chỗ nghỉ đợi đến lượt.

Tài xế rõ chuyện của cô và Phó Tranh, giờ tin cô thai, khỏi mừng cho hai .

Hai tiếng , Ôn Lương với vẻ mặt vô cùng phức tạp phòng khám, cầm theo kết quả xét nghiệm.

Cô từng nghĩ, đứa bé hình thành ở Philadelphia.

kết quả kiểm tra ghi rõ rành rành — thai 14 tuần.

Nghĩa là hơn ba tháng .

Tức là cô mang thai từ khi sang Philadelphia.

Tính ngược , chính là Lâm Giai Mẫn bỏ thuốc.

Lần đó cô chuốc thuốc, nhớ gì cả… nhưng đó Phó Tranh dường như từng , hôm đó tiến

Dù chỉ là “chạm chạm” thì vẫn khả năng mang thai, nhưng cái xác suất nhỏ như cô gặp ?

Ôn Lương trầm ngâm, sắc mặt vô cùng rối rắm.

Bác sĩ xem xét kết quả, kê đơn dặn dò: “Cô ngã ? Thai tượng định, đặc biệt chú ý. Thể trạng của cô bằng thường, thai nhi dễ sảy… Trong thai kỳ nên giữ tâm trạng vui vẻ, tuyệt đối tránh quan hệ. Những tháng cuối càng cẩn trọng…”

“Em sẽ hết sức cẩn thận!”

Ôn Lương mím môi, thầm hạ quyết tâm: cô nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ , để nó chào đời, cảm nhận thế giới bằng chính đôi mắt của nó.

“Được , lấy thuốc , hướng dẫn cách dùng.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Ôn Lương ghi nhớ kỹ lời dặn, đưa thẻ bảo hiểm cho tài xế thanh toán và nhận thuốc giúp, còn thì nghỉ ngoài phòng khám.

Ngoài thuốc an thai, bác sĩ còn kê cho cô một loại thuốc mỡ dùng bôi ngoài da.

Rời bệnh viện, đồng hồ năm giờ chiều, Ôn Lương bảo tài xế đến thẳng trường mẫu giáo đón Phó Thi Phàm tan học.

Vừa lên xe, bé con ríu rít kể những chuyện xảy ở trường hôm nay.

Kể xong, cô bé chớp đôi mắt tròn vo tò mò Ôn Lương: “Thím ơi, hôm nay thím gặp chuyện gì vui đúng ?”

Ôn Lương ngạc nhiên, bật : “Sao con ?”

“Hôm nay thím trông khác lắm, hơn, dịu dàng hơn nữa.”

Không ngờ cô nhóc tinh ý đến thế, Ôn Lương xoa đầu bé, mỉm : “Thím em bé .”

“Có em bé?”

“Ừm, là em bé trong bụng nè.” Ôn Lương kéo tay Phó Thi Phàm đặt lên bụng .

Cô bé nhíu mày, “ con cảm thấy gì hết?”

“Bây giờ còn nhỏ xíu thôi, sẽ lớn dần lên.”

Phó Thi Phàm gật đầu vẻ hiểu, ngơ ngác bụng cô gì thêm.

Trong xe chợt trở nên yên tĩnh.

“Phàm Phàm, thế?” Ôn Lương thấy con bé vẻ vui, dịu giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-556-trung-roi-sao.html.]

Phó Thi Phàm mím môi, đôi mắt đen lay láy lộ vẻ tội nghiệp, rụt rè hỏi: “Thím ơi… khi em trai em gái sinh , thím với chú mang con về cho bà nội nuôi ?”

Tuy bà nội đối xử với cô bé cũng , nhưng cô vẫn thích ở bên chú và thím hơn.

Cô bé bỏ .

Không lâu , một bạn trong lớp tên Dương Dương nghỉ học.

Nghe bạn cùng bàn kể, Dương Dương là con nuôi của bố vì họ con. khi nuôi khỏi bệnh sinh con, liền gửi Dương Dương về quê cho ông bà.

Nghe , tim Ôn Lương như mềm nhũn.

Cô nhớ thuở bé, khi sống ở quê, từng xì xào lưng rằng cô là “con hoang”. Khi đó cô vô cùng sợ hãi, sợ cha sẽ cần , sợ ông bà sẽ vứt bỏ , đêm nào cũng mơ thấy ác mộng mà giật tỉnh dậy.

Cho nên, cô vô cùng thấu hiểu tâm trạng của Phàm Phàm lúc .

Truyện nhà Xua Xim

Một đứa trẻ thông minh lanh lợi như thế, cha ruột nỡ lòng nào vứt bỏ?

“Không , yên tâm , một khi thím để con ở đây thì từng nghĩ đến chuyện gửi con về . Sau khi em bé sinh , Phàm Phàm sáu tuổi , thể chơi với em, nhất định em bé cũng sẽ thích con.”

Ôn Lương dịu dàng đáp, ánh mắt ánh lên thứ tình cảm mẫu tử dịu dàng khiến thể gần gũi.

Phó Thi Phàm nở nụ , rúc đầu lòng cô: “Con nhất định sẽ chăm sóc em bé thật !”

Ôn Lương bật : “Phàm Phàm vẫn là trẻ con, cần chăm em, chỉ cần chơi với em là .”

“Vâng ạ!” Phó Thi Phàm nghiêm túc gật đầu.

Về đến nhà, Ôn Lương dắt cô bé xuống xe.

“Phu nhân, tiểu thư, hai về .” Cô Vương chào một tiếng bận rộn trong bếp.

Ôn Lương cầm thuốc và kết quả xét nghiệm, đang suy nghĩ nên báo cho Phó Tranh luôn để dành làm bất ngờ.

“Anh đang ở lầu ?”

“Chưa về ạ.” Giọng cô Vương vọng từ trong bếp .

“Chưa về?” Ôn Lương ngạc nhiên.

“Vâng, phu nhân và dự tiệc cưới cùng ? Tôi cứ tưởng hai sẽ cùng về cơ.”

Ôn Lương đặt đồ lên bàn, cầm điện thoại xem thì thấy cuộc gọi nhỡ nào.

Cô do dự một lát, gọi điện cho Phó Tranh.

Chuông reo hơn hai mươi giây, gần như sắp ngắt thì đầu bên mới bắt máy.

“Alô, A Lương?” Giọng Phó Tranh vang lên, trầm khàn.

“Anh đang ở ? Sao còn về?”

“Anh ở nhà cũ.”

Vậy thì chuyện gì .

“Khi nào về? Em cần chuẩn cơm ?”

“Không cần , em với Phàm Phàm ăn , đừng lo cho .”

“Vậy , nhớ về sớm nhé.”

“Ừ…”

Cúp máy, Ôn Lương đặt điện thoại xuống.

Bình thường Phó Tranh ít khi dùng bữa tối ở nhà cũ.

hôm nay thể là ngoại lệ — chắc chắn Phó Thanh Nguyệt cũng đang ở đó.

hai con họ đoàn tụ, cũng là dịp thuận lợi.

ưa Phó Thanh Nguyệt, nhưng Ôn Lương cũng ngăn cản Phó Tranh qua với ruột.

Chỉ là cô ngờ, hơn chín giờ tối, cô Ngô từ nhà cũ gọi điện tới, báo rằng Phó Tranh uống nhiều trong bữa tối, tối nay sẽ ngủ , về nữa.

Ôn Lương thoáng bất ngờ, nhưng cũng nghĩ nhiều.

Nhà cũ.

Cô Ngô cúp máy, liếc sang đàn ông đang ghế đơn gần đó: “Cô Ôn đồng ý .”

Phó Tranh nhúc nhích, hai tay chống đầu gối, gương mặt u ám đến đáng sợ, cúi đầu đầy hối hận, lòng rối bời.

Anh đối mặt với A Lương… như thế nào đây?

Loading...