Giữa bữa ăn, Ôn Lương vệ sinh một lúc, lúc thì thấy tiếng tranh cãi từ đại sảnh. Không phòng bao ngay, cô ở bậc thang xem một lúc như đang xem kịch.
Chẳng bao lâu, cô hiểu rõ chuyện.
Là hai cô gái tranh giành một đàn ông.
Người đàn ông vốn là bạn trai của một cô gái trong đó, nhưng ngoại tình với cô gái còn , chia tay bạn gái.
Không ngờ bạn gái chịu chia tay. Cô yêu bạn trai, để tâm đến chuyện ngoại tình, dù bạn trai còn qua với thứ ba, cô cũng bận tâm.
Ôn Lương: “??”
Còn loại như ?
Xem hết “màn kịch” , Ôn Lương nghĩ. Đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.
Cô chợt nhận bỏ qua một điều.
Đó là — bất kể là với Mạnh Sách Richard, mỗi thấy ảnh họ mật với con gái khác, Phó Tranh ép chia tay, cô đều hề thấy đau lòng, cứ như chuyện chẳng liên quan gì đến .
Bởi vì cô vốn dĩ hề thích họ.
Có lẽ, chính vì Phó Tranh cảm nhận điều đó nên mới dám ngang nhiên tay, hết bày mưu với Mạnh Sách đến Richard.
Đến giờ cô mới hiểu: thứ khiến Phó Tranh thật sự tức giận là việc cô bạn trai, mà là cô thích khác.
Bạn trai thì dễ xử lý, nhưng trái tim cô dễ lấy như .
Nếu như Ôn Lương từng vì Richard mà đau khổ đến tiều tụy, sống bằng chết, liệu Phó Tranh sẽ phản ứng thế nào?
Bất chợt, vỗ vai cô một cái.
“A—!”
Ôn Lương đang mải nghĩ, giật thót lên.
Quay thấy là Phó Tranh, cô thở phào, tay vỗ ngực:
“Làm em sợ chết! Anh làm gì thế?”
“Anh còn hỏi em đấy. Đi ngoài nãy giờ thấy về, đó lẩm bẩm gì thế? Không đang nghĩ gì nữa.”
Ôn Lương chột cúi đầu:
“Không nghĩ gì cả… Dưới đó cãi , em xem tí thôi.”
“Bọn họ , thôi, đưa em về.”
“Ừm.”
Trong xe, hàng ghế .
Ôn Lương liếc Phó Tranh, vờ như đang xem điện thoại, còn thở dài buồn bã một .
Phó Tranh thấy thì hỏi với vẻ lo lắng:
“Sao thế?”
“Richard trả lời tin nhắn của em…”
Phó Tranh khựng , cô như thể mất trí:
“Hắn ngoại tình , em còn nhắn gì cho ?”
“Em kiềm …” Ôn Lương hạ giọng, “Em hỏi vì ? Em kém gì cô gái chứ?”
Phó Tranh thể tin nổi, tức đến nghẹn ngực, nghiến răng :
“Ôn Lương, em đừng với là em thích đấy nhé?”
“Không ?” Ôn Lương thở dài, “Em cũng thích, nhưng cứ kiềm .”
Phó Tranh im lặng.
Sau hai giây, trầm giọng :
“A Lương, em đang lừa đúng ?”
“Em lừa làm gì?” Ôn Lương chột , cố vẻ bình thường.
Phó Tranh bật lạnh:
“Trước em cũng thích Mạnh Sách, còn bảo lừa .”
Anh còn nhớ rõ, hai “tình địch” đây khiến tức điên, nhưng về phát hiện, cô hề thích Chu Vũ, còn tiếp cận Mạnh Sách chỉ để điều tra cái c.h.ế.t của cha .
Khóe môi Ôn Lương giật nhẹ, cụp mắt xuống suy nghĩ, đó cầm điện thoại lên gõ vài dòng, như thể đang nhắn cho ai đó.
Một lúc , Phó Tranh thấy cô gì, liếc :
“Sao nữa?”
Ôn Lương thở dài, đầu tựa cửa kính xe, vẻ mặt u uất:
“Không …”
Nói xong liếc điện thoại nữa.
Phó Tranh mím môi, bỗng giật lấy điện thoại từ tay cô:
“Đừng nữa!”
Tài xế phía hiểu gì, mặt mũi ngơ ngác.
Anh là trợ lý kiêm lái xe phân công từ chi nhánh công ty, hiểu tiếng Trung, càng chuyện gì đang xảy .
“Anh làm gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-532-cha-cua-dua-be-trong-bung-on-luong.html.]
Ôn Lương vội giành , ôm điện thoại như bảo bối, Phó Tranh đầy cảnh giác.
Thực cô chẳng nhắn gì cho Richard cả, chỉ sợ Phó Tranh phát hiện mà thôi.
Nhìn phản ứng của cô, lửa giận trong lòng Phó Tranh bùng lên:
“Ôn Lương, em ngu ngốc đến ? Hắn là một thằng đàn ông cặn bã ngoại tình, mà em vẫn còn lưu luyến?!”
Ôn Lương cụp mắt xuống, vẫn là câu đó:
“Em cũng thế, nhưng em kiềm …”
“Em—”
Phó Tranh suýt nữa tức đến phát .
Anh nhắm mắt , hít sâu một :
“A Lương, em thật sự lừa ? Hắn gì đáng để em thích?”
Ôn Lương :
“Em cũng tại … Chỉ là em thích lắm. Có cảm giác như bọn em từng quen từ .”
Trong lòng Phó Tranh thắt một cái.
Lẽ nào… Ôn Lương quen Richard từ hồi đại học sang đây trao đổi?
Lẽ nào, Richard chính là cha của đứa bé trong bụng cô?!
Truyện nhà Xua Xim
Ánh mắt chùng xuống, tràn ngập u ám như sương mù nuốt chửng. Bàn tay đặt đầu gối siết chặt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Ôn Lương len lén liếc một cái, thấy sắc mặt trắng bệch, im như tượng, tay nắm chặt — tưởng thực sự chọc tức, trong lòng cũng khỏi đau nhói.
Hay là thật nhỉ?
Không , bây giờ thì rẻ cho quá.
Để mai , mai .
Trong xe lập tức chìm im lặng, chỉ còn tiếng hít thở của ba .
Cho đến khi xe dừng khu chung cư.
Ôn Lương mở cửa bước xuống, thì thấy Phó Tranh vẫn yên.
Cô gọi:
“Phó Tranh, xuống ?”
Anh cúi đầu, cô:
“Em cứ .”
Ôn Lương: “…”
Trông vẻ tức thật .
Cô do dự hai giây, gật đầu:
“Vậy xe thêm lúc .”
Cô tiện tay đóng cửa xe bước tòa nhà.
Cô quyết định ngày mai sẽ thật, nghiêm túc chuyện với .
Phó Tranh trong xe một lúc, lấy điện thoại gọi một cuộc, đó đổi sang ghế lái, lái xe thẳng đến một câu lạc bộ.
Tới cửa phòng hẹn, đẩy cửa bước .
Thấy đến, phu nhân George chỉ Richard bên cạnh:
“Cậu tới , đưa đến đây cho .”
“Cảm ơn.” Phó Tranh tiện tay đóng cửa , xuống ghế đơn bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm Richard, ánh u tối, lời nào.
Richard sững , sang phu nhân George. Nhớ giọng điệu thiết khi bà gọi điện đó, cuối cùng cũng hiểu :
“Phu nhân, các …”
“Suỵt—” Phu nhân George giơ ngón trỏ lên môi, hiệu đừng gì.
Sắc mặt Richard tái mét.
Phu nhân George sang Phó Tranh:
“Cậu tìm chuyện gì?”
Ánh mắt Phó Tranh dừng Richard, sâu thẳm như vực tối, ai đoán đang nghĩ gì.
Cái khiến Richard rùng , da gà nổi hết cả lên.
Một lúc , Phó Tranh mới lên tiếng:
“Cậu quen Fay từ khi nào? Ở ? Lúc nào?”
Richard sang phu nhân George, lộ vẻ do dự.
“Nhìn !”
Giọng Phó Tranh đột ngột lớn hẳn, trong mắt thoáng qua một tia dữ tợn:
“Trả lời nghiêm túc!”
Chỉ cần nghĩ đến khả năng Richard quen Ôn Lương từ hồi cô học năm ba đại học, hai con với , Phó Tranh bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Richard sợ đến mặt cắt còn giọt máu, thấy phu nhân George hề ý giúp, đành run giọng đáp:
“Tôi… quen Fay ở quán bar, thực là phục vụ ở đó…”