Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 530: Gã chồng cũ tồi tệ của tôi

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:41:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Tranh chỉ đành giải thích: “Anh cho theo dõi , ban đầu là tìm điểm yếu, ngờ chụp mấy bức ảnh . A Lương, em tin , ảnh là thật 100%, chỉ sợ em tin nên mới dùng tài khoản lạ gửi cho em.”

Ôn Lương khoanh tay, ánh mắt sắc bén , một lời.

Nghe thấy dối.

Nếu thật sự cho theo dõi Richard, chắc chắn Richard là nhân viên phục vụ ở quán bar, nhưng rõ ràng bây giờ gì cả.

Phó Tranh gượng, thành khẩn : “A Lương, em tin .”

Ôn Lương mỉm , chỉ phụ nữ trong ảnh: “Người , quen ?”

“Không quen… quen.”

Bị ánh mắt của Ôn Lương chiếu tới, mắt Phó Tranh lóe lên, đổi giọng, tỏ vẻ vô tội: “Anh chỉ bảo cô quyến rũ Richard thôi, ngờ dễ mắc câu như thế. Anh thật đấy, dù thì với kiểu như Richard, sớm muộn gì cũng ngoại tình thôi.”

“Vậy còn cảm ơn ?”

“Ừm.”

“Ừm cái đầu , ngoài!”

Cô đúng là nên mềm lòng với Phó Tranh.

Lẽ đoán sớm rằng nhất định sẽ giở trò, dễ từ bỏ như thế.

“A Lương, thật sự…”

Ôn Lương cho cơ hội thêm, đẩy ngoài: “Ra ngoài!”

“A Lương, Richard đáng tin , cho thêm một cơ hội…”

“Rầm!” – cửa đóng sầm .

Phó Tranh cánh cửa, xoa xoa sống mũi.

Ôn Lương về ghế sofa xuống, bắt đầu ăn cơm.

Không thể phủ nhận, cơm Phó Tranh nấu đúng là ngon.

Buổi chiều, cô tiếp tục làm việc thì đột nhiên nhận tin nhắn từ tổng biên tập.

Tổng biên tập :

“Fay, công ty một nội dung cho tạp chí tài chính kỳ tới cần chụp hình, các nhiếp ảnh khác đều kín lịch, em thể ?”

Ôn Lương trả lời:

“Khi nào chụp? Hạn nộp bài là lúc nào?”

“Tối mai chụp, hạn nộp còn gần một tháng, gấp.”

“Vậy .”

Cô hỏi thêm:

“Người phỏng vấn là ai? Có ảnh ?”

“Là phụ trách công ty công nghệ Brown ở New York. Không ảnh, để xem xin tấm ảnh đời thường nào . Thư ký của thích phong cách đơn giản, sáng sủa, em chú ý phần nhé.”

“Vâng, em hiểu .”

Tuy nhiên, Ôn Lương cảm thấy kỳ lạ. Với dạng bài phỏng vấn tài chính thế , chẳng thường chụp luôn tại văn phòng ?

Công ty ở New York mà chụp ở Philadelphia?

Cô suy nghĩ hỏi thêm:

“Địa điểm chụp ở ạ? Văn phòng của họ studio?”

“Studio,” tổng biên tập trả lời, “Thư ký bên đó xác nhận là sẽ đến đúng giờ.”

“Vâng.” Ôn Lương tạm gác nghi ngờ .

Cho đến lúc buổi chụp bắt đầu, tổng biên tập vẫn xin ảnh của nhân vật chính.

nghĩ , những nhân vật lớn trong ngành tài chính thì thường chú trọng nội dung bài hơn. Dù cũng là các sếp lớn, đa phần đều tuổi, diện mạo cũng cố định , chụp thế nào cũng vẫn là khuôn mặt , chẳng ai soi mói từng chi tiết như idol.

Bên quảng cáo cho nhẫn đôi mẫu mới, Ôn Lương cũng nộp bản chỉnh sửa đầu tiên, bên phụ trách vẫn phản hồi.

Hôm , cô đến studio của tòa soạn, nhân viên đang chuẩn bối cảnh.

Tám giờ rưỡi, tổng biên tập nhắn tin bảo phụ trách bên tới phòng trang điểm.

Khoảng chín giờ, bên ngoài bỗng rộn ràng tiếng , theo phản xạ, Ôn Lương đầu .

Truyện nhà Xua Xim

Đi đầu là một đàn ông trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, dáng cao ráo, mặc bộ vest xanh đậm cắt may hảo. Anh thẳng phía , bước ung dung, thi thoảng gật đầu trao đổi gì đó với bên cạnh, khí chất tôn quý toát từng cử chỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-530-ga-chong-cu-toi-te-cua-toi.html.]

Bên trái là một đàn ông xa lạ, bên là tổng biên tập mà Ôn Lương quen.

Phía là chuyên viên trang điểm và trợ lý.

Khóe miệng Ôn Lương giật nhẹ, Phó Tranh, theo bản năng thốt lên: “Sao tới đây?”

Tổng biên tập và mấy cùng dừng mặt Ôn Lương, thế liền định hỏi cô quen với ngài Charles — đều là Hoa, cùng ở Philadelphia, quen cũng chẳng gì lạ.

Ai ngờ đàn ông bên trái vui, liếc cô một cái: “Cô là nhiếp ảnh hôm nay ? Sao chuyện với ngài Charles như ?”

Phó Tranh mỉm , nháy mắt với Ôn Lương: “Không .”

Tổng biên tập cũng vội vàng hòa giải:

“Fay chắc là cố ý . Nào, Fay, để giới thiệu, đây là phụ trách công ty công nghệ Brown – ngài Charles. Còn đây là tổng biên tập tạp chí tài chính – ngài White. Ngài Charles, đây là nhiếp ảnh của chúng hôm nay – Fay.”

Ôn Lương lập tức hiểu chuyện gì, nheo mắt Phó Tranh đầy lạnh lẽo:

“Chaaaaaarles tiêeeen ssssiiinnnnhhhh, chào !”

Phó Tranh chính là chụp hôm nay?!

Bảo tên, cũng chẳng ảnh!

“Chào cô, mong hợp tác vui vẻ.” Phó Tranh mặt đổi sắc.

“Ngài Charles lòng rộng rãi, chấp với cô, chú ý lời nhé.” White trừng mắt Ôn Lương.

Cô nhếch mép, đáp: “Vâng , ngài Charles, xin , nhận nhầm .”

“Ồ? Nhầm thành ai?”

“Chồng cũ cặn bã của .”

Phó Tranh: “…”

Thấy đàn ông bên trái sắp nổi đóa, Ôn Lương vội chữa:

là cái miệng … ngài Charles phong độ như , sánh bằng? Đến cầm giày cho ngài cũng xứng!”

Phó Tranh: “…Không cần quá .”

Ôn Lương bằng nụ gượng gạo, nghiến răng: “Không nhắc đến nữa, xui xẻo. Được chụp ảnh cho ngài đúng là vinh hạnh của .”

Giờ đến mặt , Ôn Lương thể đổi ý, chỉ thể cắn răng chịu đựng mà chụp.

“Vinh hạnh cho mới đúng. Tôi cô cũng là Hoa? Giao tiếp thuận tiện, các buổi chụp của đều để cô phụ trách nhé?”

Ôn Lương mỉm : “……”

Phó Tranh nháy mắt , dáng vẻ tức giận nhưng phát tác của cô, trong lòng mềm nhũn.

Chỉ nhào tới véo má cô, xem thử cô bùng nổ .

White : “Còn mau cảm ơn ngài Charles ?”

“Cảm, ơn, ngài, Charles!”

“Tới giờ , mau bắt đầu chụp thôi.” Tổng biên tập .

“Vâng.”

Ôn Lương liếc Phó Tranh, hất cằm về phía phông nền, giọng khó chịu: “Qua đó ngay ngắn.”

White nhíu mày: “Cô …”

Còn kịp hết, tổng biên tập kéo tay ông , khẽ hất cằm về phía Phó Tranh: “Ngài Charles còn giận, ông giận gì? Người gặp đồng hương đất khách, dễ thông cảm thôi.”

White sang, thấy Phó Tranh ngoan ngoãn xuống ghế, chẳng hề tức giận, còn mỉm hiền hòa.

White: “…”

Thôi , ông đúng là lo chuyện bao đồng.

Để buổi chụp diễn thuận lợi, Phó Tranh hợp tác.

Ôn Lương chụp vài tấm dừng phóng to kiểm tra, nhẹ lắc đầu.

Chưa hài lòng.

chụp thêm vài tấm nữa.

Mở lên xem, vẫn hài lòng.

White và tổng biên tập quan sát từ khu nghỉ.

Thấy Ôn Lương nhíu mày như gặp khó khăn, White cau mày:

“Cái nhiếp ảnh cô đề cử , đấy?”

Loading...