Khi Richard còn kịp phản ứng, Phó Tranh lập tức áp sát, túm lấy cổ áo gáy , đ.ấ.m mạnh bụng.
Dính vài cú đấm, Richard mới bắt đầu phản công.
Vóc dáng cao lớn, do nhu cầu của các "chị đại" mà thường xuyên tập gym, cũng thể xem thường.
Phó Tranh cũng đ.ấ.m vài phát.
Truyện nhà Xua Xim
Cuối cùng hai đều mang vết thương .
Phải đến khi nhân viên ngang qua thấy tiếng động, dọa gọi cảnh sát, cả hai mới dừng tay.
Hai mươi phút , lúc Ôn Lương gặp Richard tại nhà hàng, mặt tím bầm một mảng lớn.
Cô sửng sốt, lập tức kéo Richard xuống, lo lắng hỏi: “Sao thế ? Anh đánh ?”
“Ừ, nhưng cũng đánh .” Richard ấn nhẹ vết bầm nơi khóe mắt, hít một lạnh, “Tôi hiểu vì ly hôn với . Thì chồng cũ của xu hướng bạo lực.”
“Chuyện xem là tai nạn lao động chứ?”
“Đương nhiên , sẽ đưa viện khám .”
“Tôi thấy công việc nguy hiểm đấy…” Richard nhân cơ hội chớp mắt hiệu.
“Tôi sẽ bù đắp thêm khoản phí tổn thất tinh thần cho .”
Richard lập tức gật đầu, “Được, dù nguy hiểm nhưng sẽ hết .”
Sau khi từ bệnh viện , Ôn Lương chuyển thêm tiền cho Richard.
Cô chuyển tiền lạnh trong lòng.
Tốt lắm, Phó Tranh!
Ban đầu thấy bộ dạng đáng thương của , cô còn định vài hôm nữa sẽ thật, ai ngờ miệng dám, nhưng lưng đánh Richard một trận.
Hừ, chờ đó mà xem!
Cô nhất định dằn mặt một trận trò!
Sáng nay trời âm u, đến chiều thì ánh sáng càng tối hơn, mây đen giăng kín bầu trời.
May mà đèn trong studio đủ sáng, cũng ảnh hưởng đến việc chụp.
Chưa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng rào rào.
Mưa .
Nghe tiếng mưa, còn nhỏ chút nào.
Đến khi Ôn Lương chụp xong buổi chiều, mưa vẫn dứt.
Cô đang thu dọn máy ảnh, phân vân nên gọi Richard đến đón .
Dù là “bạn trai thuê” do cô bỏ tiền , tận dụng thì uổng phí.
ngờ, tới là Phó Tranh.
Trên mặt vài vết bầm, nhưng nghiêm trọng như Richard, vẫn ảnh hưởng đến vẻ trai của .
Thấy , Ôn Lương gần như nghiến răng, thật sự còn dám đến nữa ?
Phó Tranh tỏ vẻ như chuyện gì, “A Lương, tới đón em về.”
Ôn Lương lập tức chất vấn, giận dữ : “Phó Tranh, buổi trưa đánh Richard nông nỗi đó, mà còn dám đến đây?”
Phó Tranh mím môi, chút ấm ức, “ cũng thương mà! Hắn còn em đưa viện, còn chẳng gì cả.”
“Vậy tức là thấy lý đúng ?” Ôn Lương trừng mắt.
“Là tại ném hộp cơm mang cho em. Đó là do chính tay làm, là món em thích ăn. Sợ ảnh hưởng , còn cố ý bảo lối thoát hiểm.”
Ý ngầm là: kiềm chế vì tay ngay cửa studio.
“Anh còn dám ? Ý là em cảm ơn vì chọn chỗ đánh đúng ?!”
“Anh ý đó…”
Ôn Lương nghiến chặt răng: “Tôi thấy lúc , lập tức biến .”
“Anh đưa em về. Bên ngoài đang mưa to, phía còn cây đổ, đường tắc hết, đoạn khó gọi xe.”
“Tôi sẽ để bạn trai đến đón.”
“Cậu đến .”
Nghe , Ôn Lương ngẩng đầu liếc , nghi ngờ: “Sao ?”
“Lốp xe của xì, chắc giờ đang sửa xe trong tiệm.”
Ôn Lương: “…”
Khỉ thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-526-co-nhat-dinh-phai-dan-mat-anh-ta-mot-tran.html.]
Richard làm gì xe.
Chiếc Aston Martin là cô thuê từ hãng xe, tên cô.
Theo hợp đồng, chi phí phát sinh trong quá trình làm việc đều do Ôn Lương chi trả.
Vậy nên phí sửa xe… cũng do cô gánh.
Cô nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng, “Có là làm ?”
“Phải.” Phó Tranh thẳng thắn thừa nhận.
“Anh…” Ôn Lương giận đến mức hít sâu một , “Đền tiền! Chi phí sửa xe để trả!”
“Tại ? Hắn lái Aston Martin mà tiền sửa xe cũng trả nổi ?”
“Không chuyện trả nổi , mà là do phá xe , đền.”
“Được thôi, sẽ đền.”
Phó Tranh đổi giọng: “ em để đưa em về nhà.”
Ôn Lương cân nhắc, tiếng mưa ngoài trời đổ như trút nước, cuối cùng gật đầu, “Được .”
Phó Tranh lộ vẻ mừng rỡ, chủ động nhận lấy túi máy ảnh của cô, “Để xách giúp, thôi.”
Khoảnh khắc đó, Ôn Lương như thấy cái đuôi to đằng lưng đang ve vẩy, như thể ăn món ưa thích bấy lâu.
Hai cùng xuống bãi đỗ xe ngầm.
Vừa lên xe, Ôn Lương lập tức tự thắt dây an .
Cô cảnh giác giở mấy trò thắt dây giúp để tạo cơ hội mật.
Thắt xong, cô ngẩng đầu liếc , quả nhiên thấy vẻ mặt chút thất vọng, trong lòng khỏi âm thầm tự khen quá thông minh.
Có lẽ do mưa lớn, xe đường đều chạy chậm.
Phó Tranh càng cố ^nh chạy chậm hơn.
Đoạn đường chỉ cần 20 phút, lái mất gần 40 phút mới đến tòa nhà chung cư của Ôn Lương.
“Cảm ơn , đến nơi , về .” Ôn Lương định mở cửa xuống xe, nhưng phát hiện cửa mở .
Cô Phó Tranh một cái, hiệu mở khóa trung tâm.
từ từ nghiêng về phía cô.
Ôn Lương cảnh giác né sang phía cửa sổ, “Phó Tranh, định làm gì?”
“A Lương, em cần thế nào mới chịu cho thêm một cơ hội?” Ánh mắt Phó Tranh cô chăm chú.
“Cách nào cũng , c.h.ế.t tâm .” Ôn Lương lạnh lùng đáp.
Sắc mặt Phó Tranh trắng bệch.
Mưa ngoài trời như đổ nước, dường như dội thẳng lòng , ẩm ướt đến tận đáy tim.
Anh mấp máy môi, gượng chua xót, “Xin , là để mất em.”
Ôn Lương cụp mắt xuống, “Anh mở cửa xe .”
Cô vốn chán ghét sự độc đoán của , ghét tôn trọng ý của cô. Nếu vẫn tiếp tục như , chỉ càng đẩy cô xa hơn mà thôi.
Phó Tranh đành mở khóa trung tâm, nhưng khi cô kịp xuống xe, , “Chờ chút, ô ở cốp , để lấy.” Anh mở cửa xuống xe, lao màn mưa, mở cốp lấy ô , che cho chiếc túi máy ảnh ngực, mở cửa ghế phụ, : “Lên .”
Ôn Lương : “Anh đưa đến sảnh chung cư là .”
Ý cô là cần lên nhà.
ngờ, khi sảnh, Phó Tranh vẫn thu ô , theo cô bước lên tầng.
Ôn Lương dừng chân, đầu , “Tôi , cần đưa lên.”
Phó Tranh dừng một chút, ngẩng đầu cô: “Anh thuê nhà ở tầng .”
Ôn Lương: “…”
Được .
Sau đó cô thấy Phó Tranh cùng tầng với , rút chìa khóa mở cửa căn hộ bên cạnh.
Má!
Hàng xóm dọn do Lục Diệu dọa ép, ngờ tiện cho Phó Tranh!
Cô nghi ngờ khi đó Lục Diệu mặt giúp , mà là đang dọn đường sẵn cho Phó Tranh.
Sau khi về đến nhà, Ôn Lương lập tức chép ảnh từ máy máy tình, chỉnh ảnh một lúc.
Ngồi lâu mỏi, cô dậy vươn vai bếp chuẩn nấu cơm.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng của Phó Tranh: “A Lương, mang cơm tối đến cho em.”