Ôn Lương tức giận.
Vợ chồng là một thể, cô hy vọng bất kể vui buồn, nghịch cảnh thuận lợi, Phó Tranh đều sẽ cùng cô trao đổi, tôn trọng lựa chọn của cô, cùng vượt qua. Chứ chuyện gì cũng giấu cô, tự cho là đúng mà sắp đặt tất cả, để cô chỉ thể giống như một cái máy, ngoan ngoãn theo.
Anh căn bản tin tưởng cô, lúc nào cũng chỉ làm việc theo suy nghĩ của riêng , độc đoán chuyên quyền.
Những lời , là cô cố ý nhằm chỗ đau trong tim Phó Tranh mà đâm.
Cô để nhận rõ hậu quả nghiêm trọng, sửa đổi cái thói quen tự quyết của .
Mặt khác, cô cũng để nếm thử cảm giác mà cô từng chịu đựng.
Ôn Lương thực sự làm điều đó.
Trong lòng Phó Tranh từ lâu đau đớn đến tột cùng.
Anh sững tại chỗ, chăm chú Ôn Lương, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng thốt nên lời.
Tim như từng nhát d.a.o róc thịt, m.á.u me be bét.
“Ôn Lương, em thực sự cần nữa ?” Giọng khàn đặc, thấp trầm mang theo cầu khẩn, cổ họng như cát nghẹn .
Ôn Lương siết chặt ngón tay buông thõng, khẽ cúi đầu: “Không em cần , Phó Tranh. Là chính tự tay đẩy em xa.”
“Là sai , nên giấu em, nên tự quyết chuyện. Ôn Lương, cho thêm một cơ hội nữa, ?”
“Em cho nhiều cơ hội , Phó Tranh. nắm giữ lấy dù chỉ một . Anh còn em làm nữa?”
Phó Tranh khựng , khẽ nhắm mắt, hít sâu một , như kẻ pháp trường, : “Đây là cuối cùng. Sau nếu còn khiến em thất vọng, tuyệt đối sẽ quấn lấy em nữa!”
“Không cần. Phó Tranh, em sẽ tin lời nữa . Anh nghĩ em sẽ mãi ở chỗ cũ chờ ? Xin , em bạn trai . Em sắp bắt đầu cuộc sống mới. Cho nên hãy về , xem như từng em.”
Nói xong, Ôn Lương xoay bỏ .
“Không, Ôn Lương, em thể kết án tử hình như !” Phó Tranh lập tức tiến lên, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nóng rực, đỏ hoe, cầu khẩn.
Chưa kịp để Ôn Lương đáp , phía Phó Tranh vang lên một giọng bằng tiếng Anh: “Buông bạn gái !”
Richard bước nhanh đến, giật mạnh tay Phó Tranh , chắn Ôn Lương, ánh mắt cảnh giác : “Anh làm gì?”
Richard cao ít nhất một mét tám, hốc mắt sâu, ánh mắt sắc lạnh, Phó Tranh cũng hề yếu thế.
Hai đàn ông điển trai giằng co khiến ít nhân viên ngang qua ngoái .
Ánh mắt Phó Tranh khóa chặt Richard, ánh sắc bén như chim ưng, đánh giá đối phương từ đầu đến chân.
Richard cũng đánh giá .
Phải , dù là ở Trung Quốc Philadelphia, Phó Tranh đều sở hữu gương mặt xuất sắc, ngũ quan mỹ, dáng cao lớn, thậm chí còn nhỉnh hơn Richard một chút.
Lại bộ đồ trắng sơ mi phối quần tây thẳng thớm, hàng hiệu cao cấp, rẻ tiền.
Sáng nay, Richard thấy chiếc xe Phó Tranh lái – loại đó, ba trăm vạn đừng mơ sở hữu.
Tổng kết : chồng cũ của “Fay” chỉ trai, còn tiền, vẻ yêu cô sâu đậm.
Vậy tại cô ly hôn với ?
Richard tò mò.
Phó Tranh về phía Ôn Lương phía Richard, hỏi bằng tiếng Trung: “Hắn là bạn trai mới của em?”
Ôn Lương chủ động khoác tay Richard: “ .”
Richard hiểu tiếng Trung, nhưng cũng đoán nội dung, nghiêm túc : “Anh là chồng cũ của Fay đúng ? Tôi là bạn trai cô – Richard. Cô giờ
còn liên quan gì đến nữa. Làm ơn đừng quấy rầy cô nữa.”
Phó Tranh liếc Richard, khẽ khẩy, đáp bằng tiếng Anh trôi chảy: “Giữa và cô , cần xen .”
Đứng ngay cửa studio dễ gây chú ý, Phó Tranh ảnh hưởng công việc của Ôn Lương, đưa hộp cơm tới: “Em ăn trưa . Chiều đến đón em.”
Giọng nhẹ nhàng, chẳng thèm để tâm đến sự tồn tại của Richard.
Truyện nhà Xua Xim
Ai ngờ Richard thẳng tay giật lấy hộp cơm, ném thẳng thùng rác gần đó, hất cằm cao ngạo: “Xin , mới là đón Fay ăn trưa. Hộp cơm loại , thôi miễn.” Không khí lập tức đông cứng, lạnh lẽo đến rợn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-525-day-la-lan-cuoi-cung.html.]
Ôn Lương thấy sống lưng lạnh buốt, lén liếc Phó Tranh.
Anh mặt đổi sắc, ánh mắt đen như mực chằm chằm Richard.
Không một lời, nhưng khiến khác áp lực nghẹt thở.
Ôn Lương khoác tay Richard, cảm thấy bắp tay siết nhẹ – rõ ràng là đang căng thẳng.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Lương thật sự lo Phó Tranh sẽ đ.ấ.m thẳng mặt Richard.
làm .
Anh nhoẻn với Ôn Lương: “Em ăn trưa .”
Rồi sang Richard: “Richard, ? Tôi chuyện với .”
Richard nhướng mày: “Anh gì?”
“Chuyện gì cũng . Nếu , cũng ép.” Giọng Phó Tranh mang chút khiêu khích.
“Được thôi, đồng ý. Ngay đây chứ?”
“Ở đây nhiều qua quá, tiện. Vào lối thoát hiểm .”
“Được.” Richard gật đầu.
Ôn Lương thấy hai cứ xem cô như vô hình, lập tức : “Không ! Cậu !”
Cô lo Richard tiếp xúc với Phó Tranh quá nhiều sẽ dễ lộ.
Phó Tranh nhẹ, liếc Richard đầy khiêu khích.
Richard vỗ nhẹ tay Ôn Lương, trấn an: “Không , Fay. Cậu cứ chọn nhà hàng , tớ đến .”
Anh ngẩng đầu Phó Tranh, nhưng với Ôn Lương: “Là bạn trai , tớ nghĩa vụ xử lý mấy con ruồi phiền phức giúp .”
Cũng khá giỏi… mắng .
Khóe môi Ôn Lương giật giật, liếc một cái: “Vậy , đừng chuyện lâu quá.”
“Ừ.”
Cô về phía Phó Tranh, cảnh cáo: “Tôi định gì với Richard, nhưng nếu dám làm gì , tuyệt đối tha cho .”
Phó Tranh cúi đầu nhạt: “Em thích đến thế, dám?”
Anh dám?
Ôn Lương suýt nữa bật .
Anh còn dám gài bẫy Mạnh Sách, thậm chí tiếc dùng đến một cô gái vô tội, còn chuyện gì là dám làm?
“Hy vọng thật.” Ôn Lương dặn thêm với Richard: “Tớ ăn , nhắn tin địa chỉ cho .”
“Okay.”
Ôn Lương rời .
Phó Tranh Richard, đáy mắt tối sầm, giơ tay chỉ về hướng cầu thang thoát hiểm: “Mời.”
Richard hừ lạnh, mở cửa.
Phó Tranh theo bước , tiện tay khép cửa.
“Anh v—”
Chữ “với ” còn xong, chỉ “bốp!” một tiếng, một cú đ.ấ.m nặng nề giáng thẳng mặt Richard.
Richard ngơ ngác vài giây, ôm mũi lùi về mấy bước.
Anh nghĩ… bảo Fay ly hôn với chồng cũ.
Hóa chồng cũ cô xu hướng bạo lực.