Trước khi đến, Tạ Mẫn gọi điện cho bác cả, sẽ dẫn bạn trai đến thăm ông.
Tạ lão đại (bác cả) đặc biệt xin nghỉ một ngày để ở nhà chờ hai .
Sau khi Tạ Mẫn báo địa chỉ, Phó Sinh cảm thấy chút quen thuộc — hình như nhà cũng một căn hộ trong khu , chỉ là cho thuê, còn ở tòa nào thì nhớ rõ.
Thấy bạn trai của cháu gái vẻ ngoài điển trai, là quản lý của một công ty lớn, Tạ lão đại thật lòng mừng cho cháu.
Phó Sinh quan sát trạng thái tinh thần của ông, trông vẻ hồi phục tệ.
Anh mỉm :
“Nghe Mẫn Mẫn , bác trải qua phẫu thuật ghép thận, hiện vẫn đang dưỡng bệnh, nên cháu đặc biệt đến thăm. Viện trưởng bệnh viện Đức Hưng là bạn của ông nội cháu, nếu bác cần giúp đỡ gì, cứ ^m cháu.”
“Chà, bác hiểu tấm lòng của cháu, cần phiền . Hôm qua bác tái khám, bác sĩ hồi phục , chỉ cần duy trì là .”
“Vậy thì quá. Cháu chị họ của Mẫn Mẫn vẫn còn học? Gom đủ tiền cho ca phẫu thuật chắc khó khăn lắm nhỉ? Bác còn đủ tiền dùng ? Nếu đủ, cháu thể cho bác mượn.”
Lúc Tạ lão đại phát hiện suy thận, bất đắc dĩ vay tiền họ hàng trong quê, nhưng ai nấy đều tránh như tránh dịch.
Giờ đây, Phó Sinh chủ động đề nghị cho mượn tiền, ông chua xót cảm kích:
“Cảm ơn cháu. chị họ Mẫn Mẫn mượn
một khoản từ bạn bè, hiện tại vẫn đủ dùng. Sau nếu cần, nhất định bác sẽ ^m cháu mượn.”
Tạ Mẫn xen một câu:
“Bạn bè? Chị họ khi nào quen bạn nào giàu ? Người dễ gì cho mượn một khoản lớn như thế?”
Tạ lão đại hiểu hàm ý trong lời cháu, chỉ nghĩ cô quan tâm Tạ Mộc, liền giải thích:
“Yên tâm , là bạn ^nh cờ quen thôi. Người còn đến nhà thăm bác nữa.”
Tạ Mẫn còn định gì thì Phó Sinh ngăn , : “Vậy là . Tiếc là gặp chị họ. Hẹn dịp khác mời cô ăn.”
Nhắc đến Tạ Mộc, gương mặt Tạ lão đại đầy tự hào: “Hôm nay các cháu đến đúng lúc, nó làm . Để cuối tuần .”
Nói chuyện thêm vài câu, Phó Thanh và Tạ Mẫn chào tạm biệt về.
Vừa khỏi cửa, Tạ Mẫn liền nhỏ giọng :
“Chắc là chị họ ^m ai đó giả làm bạn để diễn cho bác xem thôi, bác còn bịt mắt kìa.”
“Cũng chắc. Biết cô thật sự bạn giàu thì ? Việc đừng nhắc nữa.”
“Dù bạn giàu thật thì việc gì cho mượn nhiều tiền thế?” Tạ Mẫn đầy ẩn ý.
Dù từ nhỏ đến lớn, cô từng gặp ai hào phóng như .
Mượn tiền — chắc kèm điều kiện.
Biết Tạ Mộc giao dịch gì đó với nên mới mượn tiền?
Phó Sinh liếc cô một cái.
Tạ Mẫn bĩu môi, miễn cưỡng ngậm miệng .
Philadelphia.
Ôn Lương hợp tác với hai nhiếp ảnh gia khác khá suôn sẻ.
Ba trao đổi, góp ý lẫn , bổ sung ưu điểm, nhanh chóng quen việc.
Sản phẩm mới của công ty mỹ phẩm là một dòng son, tổng cộng 16 màu. Sau khi chụp xong ảnh sản phẩm cơ bản, còn chụp ảnh test màu môi, ảnh đại diện thương hiệu, video quảng cáo sản phẩm và clip truyền thông.
Ngay từ giai đoạn chuẩn clip quảng cáo, ba nhiếp ảnh gia lập kế hoạch chi tiết, bao gồm storyboard cho video và tập hợp thành một bộ tài liệu nộp lên trưởng bộ phận quảng bá — ông Galen.
Mỗi đều ý tưởng riêng nổi bật, khi xem qua, dựa kinh nghiệm thị trường nhiều năm, Galen chọn phương án của một nhiếp ảnh gia cho ảnh tĩnh, còn phương án của Ôn Lương và còn thì chọn vài điểm nổi bật để chụp bổ sung làm tư liệu dự phòng.
Video thì khác ảnh tĩnh — cần cảm giác hình ảnh, câu chuyện, logic, kết hợp đặc điểm sản phẩm, phong cách và hình mẫu dùng mục tiêu, phù hợp thẩm mỹ đại chúng mới tác dụng quảng bá.
Về kế hoạch cho clip quảng cáo và video truyền thông, Galen vẫn đưa quyết định. Mãi đến hôm qua, ông mới cho thư ký thông báo ba rằng hôm nay sẽ mở một cuộc họp để thảo luận phương án video.
Ba đến đúng giờ tại tầng bộ phận marketing, thư ký mời họ phòng họp .
Ôn Lương gật đầu, cùng hai bước .
lúc đó, thang máy “ting” một tiếng — dừng ở tầng bộ phận marketing.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-515-quyet-phai-gianh-cho-bang-duoc.html.]
Một cô gái trẻ trung, thời thượng bước .
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương liếc một cái, bước chân lập tức khựng .
Người đó — là Illya.
Cô đến đây làm gì?
Illya cũng thấy Ôn Lương, liền nở nụ đầy quyết tâm, thẳng về phía văn phòng của giám đốc marketing.
Ôn Lương thấy tim chùng xuống.
Cô dự cảm rõ — Illya đến là nhằm cô.
Cô thấp giọng hỏi thư ký:
“Cô gái đó là ai ?”
Thư ký thoáng qua Illya, nghi hoặc đáp:
“Tôi .”
Nếu là bạn của giám đốc marketing đối tác làm ăn, thư ký hẳn sẽ .
Nghĩ đến nụ mang tình khiêu khích của Illya, Ôn Lương càng thêm chắc chắn với suy đoán của .
Cô trong phòng họp, trầm mặc , cảm thấy bất an.
Illya sẽ gì với giám đốc?
Có sẽ lấy phận đại tiểu thư nhà Wilson gây áp lực, yêu cầu giám đốc đổi ?
Nếu thật như thế, giám đốc sẽ phản ứng ?
Ôn Lương khỏi thấp thỏm, như kẻ phạm tội đang chờ tuyên án.
Một lát , thư ký rót thêm cà phê, :
“Xin để đợi. Vừa giám đốc việc gọi Galen qua, mong kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.”
Tim Ôn Lương trầm xuống.
Giám đốc gọi Galen — để làm gì?
Là ông ^m cớ sa thải cô ?
Cô nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, lòng trĩu nặng u ám.
Chẳng lẽ cô thật sự rời khỏi Philadelphia?
Thêm một lúc nữa.
Galen đẩy cửa bước , tay cầm hồ sơ, mỉm với ba :
“Xin vì để các bạn đợi, giờ chúng bắt đầu cuộc họp.”
Ông kéo ghế xuống vị trí chủ tọa, mở hồ sơ .
Trong suốt cuộc họp, Ôn Lương yên lòng.
Dù Galen luôn tập trung phương án video, cô vẫn thấp thỏm lo ông sẽ đột ngột : “Fay, ngày mai cô cần đến nữa.”
“Fay?”
Galen thấy Ôn Lương lơ đãng, gọi thêm nữa, “Fay?”
Ôn Lương giật , “Dạ… ạ?”
Galen cô nghi hoặc, “Tôi còn hỏi cô thất thần lúc họp?”
Ôn Lương vội mỉm xin , “Xin , tối qua ngủ ngon. Tôi sẽ chú ý, mời ngài tiếp tục.”
Galen cô thêm một lúc, tiếp tục cuộc họp.
Sau khi thống nhất phương án video, Galen : “Được , hôm nay đến đây thôi. Mọi về chuẩn , nếu gặp khó khăn gì cứ với .”
“Vâng.”
Cho đến tận lúc họp kết thúc, Galen cũng câu khiến Ôn Lương bất an cả buổi sáng.