William tóm tắt chuyện:
“Hôm đó Ôn Lương phụ trách chụp ảnh cho Illya, ai ngờ dây chuyền của Illya mất...”
Anh cố ^nh bóp méo sự thật, vì rõ ràng Ôn Lương thể vô duyên vô cớ nghỉ việc, chắc chắn là chịu ấm ức.
Chỉ là cố ý lược bớt chuyện Illya cố ^nh nhằm cô, kể
cho giống như chỉ là một hiểu lầm thông thường do mất đồ.
“Thì là .” Trần Tịnh Viễn lười biếng tựa ghế, nhếch môi :
“William, là chủ studio mà thiên vị thế thì . Nhân viên gặp chuyện mà bênh vực, sẽ thấy lạnh lòng. Trong ^nh huống đó, về phía nhân viên chứ. Huống chi là bạn Đông Thành, dù cố ý, nhưng làm chẳng khiến Đông Thành khó xử mặt Ôn Lương ?”
Một bạn khác cũng bật :
“Nói , Illya cuối cùng xin ? Vậy thì , vu oan thể xin ?”
Illya bĩu môi cãi:
“Tôi cố ý! Ai cô nhạy cảm như , đùng cái nghỉ việc! Dù bây giờ cô cũng ^m công việc mới , chuyện qua lâu như còn nhắc làm gì!”
Người bạn cũng thêm.
Ai ở đây mà chẳng Illya là đại tiểu thư nhà họ Wilson, việc gì cô làm thì ngoài bố cô và Diệp Hoài , ai ép .
Mà bố Illya với Diệp Hoài thể vì Ôn Lương mà mặt?
“Hay thôi bỏ qua , chuyện cũng xảy , giờ nhắc cũng ích gì. May là Ôn Lương ^m việc khác.” Một bạn đề nghị:
“Nếu thấy , William mời một bữa, xem như hòa giải.”
Hạ Đông Thành gì, chỉ nhàn nhạt ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm lướt qua William và Illya.
Truyện nhà Xua Xim
William ngẫm nghĩ, :
“Tôi đúng là xử lý khéo. Để xin Ôn Lương .”
“Xin ai cơ?”
Lúc , Diệp Hoài đẩy cửa bước , thuận miệng hỏi một câu tới chỗ.
“Đi xin Ôn Lương.” Hạ Đông Thành đáp.
“Chuyện gì ?”
Nghe đến tên Ôn Lương, Diệp Hoài khựng , ngước mắt Hạ Đông Thành sang William.
Một bạn kể chuyện cho Diệp Hoài .
Nghe xong, Diệp Hoài đẩy kính, sang Illya, sắc mặt dần tối sầm , đôi mắt sâu thẳm như vực đen.
“Illya, em cùng William tới xin Ôn Lương.”
“Em ! Ai bảo cô nhỏ mọn như !” Illya buột miệng, đầu chỗ khác.
nghĩ tới gì đó, cô sang Diệp Hoài, giận dữ hỏi:
“Anh lúc nào cũng bênh ngoài!”
Diệp Hoài khẽ , ánh mắt lạnh lẽo:
“Nếu em suốt ngày gây chuyện, thì về phía ngoài? Em ?”
Sau cặp kính, ánh mắt Diệp Hoài hẹp thẳng cô , quanh toát sát khí lạnh lẽo.
Illya bỗng thấy căng thẳng, sống lưng lạnh toát.
Nếu Diệp Hoài về hỏi Annie, thì sẽ rõ chuyện hiểu lầm, mà là cô cố ^nh gây chuyện.
“Illya, cùng xin .” William hiệu bằng ánh mắt.
So với việc để lộ chuyện cố ý gây khó dễ khiến mất vui, thà cứ xem như hiểu lầm xin một câu, nếu đó Ôn Lương còn so đo, thì ngoài sẽ chỉ nghĩ cô hẹp hòi.
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Diệp Hoài, Illya nghiến răng nghiến lợi, tức tối dậy, hậm hực “hừ” một tiếng, thêm gì bỏ khỏi phòng.
Rõ ràng những đó là bạn cô , mà từng từng bênh vực Ôn Lương, ép cô xin !
Tất cả là tại Ôn Lương!
Hẹp hòi, nhỏ nhen, vì chuyện nhỏ như mà nghỉ việc, khiến cô mất mặt mặt !
Đã còn trùng hợp làm , Ôn Lương nghỉ việc lâu, Hạ Đông Thành liền tới Philadelphia!
Nhất định là Ôn Lương sắp tới nên cố ^nh nghỉ việc!
Trong lòng Illya uất ức oán giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-510-gay-chuyen-thi-phi.html.]
Cô tuyệt đối sẽ để Ôn Lương sống yên !
Illya thẳng sang phòng bên cạnh, xông đến mặt Ôn Lương, giọng hống hách:
“Xin ! Vậy là cô hài lòng chứ?!”
Ôn Lương: “?”
“Đừng giả ngây!” Illya lạnh lùng khẩy, mỉa mai: “Chẳng là cô cố ^nh bảo Bella chuyện cô ^m việc mới mặt ?! Cô chẳng qua là xin cô đúng ?”
Ôn Lương Bella chỉ đơn giản là bất bình : “Nói thì ? Chẳng sự thật ? Sao , việc làm mà dám để khác ?”
Illya nghiến răng, trừng mắt Ôn Lương:
“Cô cứ chờ đấy!”
Nhìn bóng lưng Illya bỏ , Ôn Lương sang Bella, hai trao đổi ánh mắt.
Ôn Lương vẻ mặt mờ mịt.
Bella như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì đổ oan Fay ăn trộm dây chuyền chính là Illya — đúng là một con heo ngu!
“Fay, thật xin .” William cũng bước , lên tiếng :
“Lẽ nên bảo Illya xin cô từ sớm. Nể mặt Đông Thành, mong cô đừng để bụng.”
“Lời xin của ngài William nhận. Mời ngài về.” Ôn Lương thản nhiên .
“Được, hai tiếp tục nhé.”
William rời .
Bella bĩu môi:
“Chẳng tì thành ý nào! Giờ mới vu oan cô chính là Illya. Cô vẫn y như xưa — độc ác ngu ngốc!”
“Trước đây cô cũng như ?” Ôn Lương hỏi.
“Trước còn tệ hơn nhiều. Cô kiêu ngạo, ích kỷ, đố kỵ, hẹp hòi, dựa phận mà ức h.i.ế.p khác.”
Nói đến khuyết điểm của Illya thì Bella kể cả rổ.
“Hồi trung học, chỉ vì con trai cô thích khen một nữ sinh khác xinh , cô liền cho hủy hoại gương mặt của ngoài cổng trường.
Trong buổi tuyển chọn tiết mục kỷ niệm thành lập
trường, diễn hơn cô nên chọn biểu diễn cuối. Cô liền giấu đinh giày . May mà phát hiện sớm.
Gần đây nhờ trai cô quản lý nên mới thu liễm phần nào, nhưng vẫn thích gây chuyện thị phi.”
Tất nhiên, chuyện ở lễ kỷ niệm trường, Bella cũng chịu thua, trả đũa .
Từ đó hai trở mặt, đối đầu như nước với lửa.
Chỉ cần cả hai cùng xuất hiện ở một nơi, chắc chắn sẽ xảy chuyện.
Nghe , Ôn Lương khỏi xót xa cho cô gái hủy dung năm xưa:
“Cô lộng hành như , ba quản ?”
“Bố cô bận rộn, thì sức khỏe yếu, làm cũng dám nhúng tay. Thế là cô ngày càng vô pháp vô thiên. Mãi đến khi trai cô trở về mới đỡ hơn chút.”
Bella hừ lạnh, càng càng bực:
“ cô cần sợ cô . Đã là bạn thì sẽ che chở. Giờ bắt nạt cô là Illya, càng để yên!”
“Cảm ơn cô, Bella. Hai quen bao lâu ?”
“Từ hồi tiểu học.”
Từ lúc đó thấy hợp .
Cả hai đều là con nhà tài phiệt, là nhân vật lớn trong vòng tròn của , ai cũng chịu nhường ai.
Illya thì quen tâng bốc, tới khi thấy Bella yêu thích hơn, lập tức bất mãn, thỉnh thoảng châm chọc một câu.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Ôn Lương lấy điện thoại — là một lạ ở địa phương.
Cô bắt máy:
“…Vâng… … , sẽ qua ngay.”
“Là ai ? Có chuyện gì ?” Bella hỏi khi cô cúp máy.
“Cảnh sát gọi. Nói là vụ va chạm xe hôm manh mối mới.”