Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 496: Cố nhân
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:36:56
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vâng, Trần, chuyện đừng cho ai
nhé.”
Lỡ như ai lợi dụng việc Ôn Lương mất trí nhớ để tiếp cận cô, thì cô phân biệt .
Chỉ vì tin tưởng Hạ Đông Thành sẽ hại nên cô mới dám thật với Trần Tĩnh Viễn.
Trần Tĩnh Viễn cũng hiểu chuyện, gật đầu: “Yên tâm , chắc chắn ngoài . Sau nếu ai hỏi, cô cứ bảo là chuyện qua nhiều năm , giờ nhớ cũng rõ nữa.”
“Vâng, em .”
Trần Tĩnh Viễn bắt đầu giới thiệu về Philadelphia, ví dụ như viện bảo tàng ở , tòa thị chính ở , khu Chinatown – tức khu Hoa kiều ở Philadelphia.
Đến khách sạn, Ôn Lương làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, lấy thẻ phòng, nhận vali từ tay Trần Tĩnh Viễn: “Em đến nơi , muộn thế , về nghỉ sớm .”
“Không vội, đưa cô lên phòng .”
Trần Tĩnh Viễn đích đưa Ôn Lương lên phòng, còn dặn dò cô nhớ khóa cửa cẩn thận ban đêm.
“Muộn , Trần về nghỉ ạ. Có gì mai em sẽ liên hệ .”
“Được , mai dẫn cô dạo một vòng khu Chinatown, ăn uống mua sắm đều tiện cả.”
“Vâng, cảm ơn Trần.”
Truyện nhà Xua Xim
“Không cần tiễn .”
Nhìn theo bóng Trần Tĩnh Viễn thang máy, Ôn Lương khép cửa phòng , thở phào một , mở vali sắp xếp đồ đạc.
Cô gọi bữa tối qua điện thoại bàn của khách sạn, mang lên đặt tại bàn gần cửa sổ. Vừa ăn, cô gọi video cho Đường Thi Thi.
Cuộc sống ở Philadelphia của cô chính thức bắt đầu từ hôm nay.
Một ngày một đêm bay, cộng thêm thời gian trung chuyển, khiến Ôn Lương mệt rã rời. Ăn uống xong xuôi, cô chỉ rửa mặt qua loa ngủ luôn.
Sáng hôm , hơn tám giờ, Ôn Lương tỉnh dậy tự nhiên. Sau khi ăn sáng tại khách sạn, cô liên lạc với Trần Tĩnh Viễn.
Trần Tĩnh Viễn đón cô đến khu Chinatown của Philadelphia.
Cổng khu phố Hoa kiều (Philadelphia Chinatown) ở giao lộ phố 10 và phố Arch, xuống xe là Ôn Lương thấy.
Tranh thủ lúc Trần Tĩnh Viễn gửi xe, Ôn Lương ngẩng đầu quan sát quanh khu : nhà cửa và cơ sở vật chất trông khá cũ kỹ, giống trung tâm các thành phố giải tỏa.
Nhiều khu Chinatown thế giới đều bắt đầu từ một tiệm nhỏ của Hoa, đó mở rộng dần, hình thành nên một khu phố Hoa sầm uất. Khu Chinatown của Philadelphia cũng như .
Ở đây nhiều nhà hàng Trung Hoa, bên cạnh đó cũng nhà hàng Thái, nhà hàng Việt, cùng các siêu thị, trung tâm mua sắm do Hoa điều hành, dễ dàng mua các vật dụng quen thuộc.
Chỉ mới tiếp xúc một ngày, Ôn Lương nhận , Trần Tĩnh Viễn còn thiện và nhiều hơn cả Hạ Đông Thành. Đi đến , cũng chia sẻ kinh nghiệm sinh
hoạt chi tiết, ví dụ như mua nước tương thì ở rẻ hơn, mua đồ dùng sinh hoạt thì siêu thị nào đầy đủ hơn.
Buổi trưa, Trần Tĩnh Viễn mời cô ăn lẩu dê ở một quán trong khu Chinatown.
Ăn xong, đưa Ôn Lương đến khu đại học phía Tây thành phố.
Khi ngang qua một trường đại học, Trần Tĩnh Viễn chỉ tay : “Đây là Đại học Pennsylvania, cô học ở đây đấy.”
Ôn Lương ngoài qua cửa sổ xe.
Khuôn viên chính của Đại học Pennsylvania giống như Harvard Yale quy hoạch rõ ràng, mà lồng ghép tự nhiên với khu dân cư xung quanh. Kiến trúc chủ đạo là kiểu Gothic phương Tây, tường gạch đỏ nổi bật xen lẫn với những mảng cây xanh tươi mát, mang đến một vẻ riêng.
Sau khi vòng qua khuôn viên trường, Trần Tĩnh Viễn còn đưa cô tham quan các địa điểm nổi tiếng ở Philadelphia như tòa thị chính, Hội trường Độc lập, Trung tâm Chuông Tự do, và Bảo tàng Nghệ thuật.
Bữa tối ăn tại một nhà hàng Tây ở gần quảng trường Rittenhouse, gần khách sạn của Ôn Lương.
Cả một ngày cùng , hai cũng hơn nhiều. Vừa ăn tối trò chuyện vui vẻ.
Bỗng một giọng nữ vang lên: “Adonis!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-496-co-nhan.html.]
Ôn Lương cứ tưởng đang gọi ai đó khác.
Ai ngờ Trần Tĩnh Viễn buông d.a.o nĩa xuống, đầu về phía đó.
Ôn Lương cũng theo, thấy một cô gái ngoại quốc trẻ trung, ăn mặc sành điệu, đang về phía bàn của họ.
Đến lúc , cô mới nhận Adonis là tên tiếng Anh của Trần Tĩnh Viễn.
Cô gái nước ngoài đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, con ngươi màu lam băng, trông như búp bê Barbie. Ánh mắt cô đầy cảnh giác Trần Tĩnh Viễn, chỉ tay về phía Ôn Lương: “Cô là ai?”
Vừa giọng điệu , Ôn Lương đoán cô gái quan hệ đơn giản với Trần Tĩnh Viễn.
Trần Tĩnh Viễn , bằng tiếng Anh: “Bella, em đừng hiểu lầm. Đây là bạn của Alex, mới đến Philadelphia hôm qua. Alex nhờ chăm sóc cô .”
Ôn Lương đến đó đoán Alex chắc chắn là tên tiếng Anh của Hạ Đông Thành.
Anh nhích trong, nhường chỗ bên ngoài cho Bella, hiệu: “Thật trùng hợp quá, để giới thiệu hai với . Đây là bạn gái – Bella. Còn đây là bạn của Alex…”
Nói giữa chừng, sang hỏi Ôn Lương bằng tiếng Anh: “Tên tiếng Anh của em là gì?”
Ôn Lương mỉm Bella, nhẹ nhàng bằng tiếng Anh: “Chào chị, em tên là Fay. Em mới đến Philadelphia hôm qua, Adonis Alex nhờ giúp đỡ em định chỗ ở, nên hôm nay em mời ăn tối để cảm ơn.”
Bella cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cô là bạn của Alex?”
“Vâng.” Ôn Lương gật đầu.
Trần Tĩnh Viễn kéo tay Bella: “Ngồi ?”
Bella xuống bên cạnh Trần Tĩnh Viễn, vẫn rời mắt khỏi Ôn Lương.
Ôn Lương hỏi: “Cô Bella gọi thêm một phần bít tết ?”
Bella trả lời, hỏi ngược: “Cô trông giống một bạn của .”
Thấy thái độ Bella dịu , Ôn Lương cũng thuận theo: “Ồ? Cô cũng là Trung Quốc ?”
“Phải, là chuyện của mấy năm . Cô từng là sinh viên trao đổi ở Penn, chỉ ở đó một năm về Trung Quốc, từ đó chúng mất liên lạc.” Bella tiếc nuối , “Cô cũng quen Alex.”
Tuy nhiên, quen Hạ Đông Thành cũng chắc chứng minh điều gì.
Bởi vì là hội trưởng hội Hoa kiều ở Philadelphia, chút địa vị trong cộng đồng Hoa nơi đây, quen thuộc với địa phương, thường giúp đỡ Hoa, nên hầu như Trung Quốc ở đây đều đến .
Ôn Lương từng Hạ Đông Thành kể, năm đó cô đến khu Chinatown ăn uống, ông chủ quán kéo nhóm
WeChat Hoa, mới quen trong nhóm. Sau đó cô còn tiện miệng kể chuyện cho .
Chỉ là giờ cô nhớ nữa.
cô cho rằng Bella đến là .
Mỗi năm, bao sinh viên từ khắp Trung Quốc đến Penn theo học, từ học bổng chính phủ, chương trình trao đổi, cử nhân, cao học, tiến sĩ, đủ cả.
Thêm đó, châu Á đôi khi trông cũng hao hao , nhầm lẫn là chuyện bình thường.
Chưa kể, khi Bella chỉ đang ^m cớ bắt chuyện, giống như lúc hai xa lạ gặp , khi quê quán thì một sẽ : “Tôi cũng bạn ở quê cô đấy…”
Trần Tĩnh Viễn nhướng mày: “Vậy thì thật trùng hợp, Fay đây cũng là sinh viên trao đổi tài trợ đến Penn, học một năm về nước.”
Bella tròn mắt Ôn Lương: “Cô đến Penn năm nào?”
“Khoảng năm năm .”
“Bạn cũng thế. Cô học ngành gì?”
“Trường Wharton.”
“Cô cũng …” Bella chớp mắt, ngạc nhiên Ôn Lương.
Trần Tĩnh Viễn nuốt miếng bít tết trong miệng, hỏi: “Không lẽ hai từng quen thật ?”