Phó Tranh như chuyện nực , nhướng mày:
“Lừa em? Anh gì lừa em? Em gì đáng để lừa?
Ôn Lương, em thật sự nghĩ quan trọng lắm ?”
“... Có nỗi khổ riêng?”
“Anh thì nỗi khổ gì chứ? Ôn Lương, chẳng lẽ em vẫn nhận sự thật là từng thích em? Lúc em gả nhà họ Phó thích em, lúc kết hôn cũng , dựa cái gì em nghĩ bây giờ sẽ thích em?” Ôn Lương vội vàng lắc đầu, như níu lấy chút gì còn sót :
“Từ khi chúng ly hôn, em du lịch, bắt đầu theo dõi em, giúp em ^m ví tiền, ở Úc còn...” Phó Tranh cắt ngang lời cô, nhạt:
“Từ lúc đó, cuộc cá cược bắt đầu. Nếu , em hận như thế, nhiều đuổi , nếu thật lòng
thích em, tránh xa từ lâu .
làm , chỉ vì thắng cược.”
Ngày đó, cô thật sự cảm thấy phiền vì sự quấn lấy của .
Thế mà giờ đây, thành bằng chứng cho thấy từng yêu cô.
“... Sở Tư Di lừa dối , vụ bắt cóc là giả, còn khẳng định cô là chủ mưu g.i.ế.c cha em ?”
“Chỉ làm mới giảm nhẹ lầm gây trong hôn nhân, khiến em bớt căm ghét , dần dần .”
Ôn Lương mấp máy môi:
“Mọi thứ đều trong tính toán của ?”
“Gần như . Em còn nhớ vì lúc em du lịch nước ngoài luôn ^m chỗ em ở ? Vì gắn định vị em.
Lần em bắt cóc, cũng vị trí, nhưng cố ^nh chậm trễ, để khi em ^m cách dùng tiền dụ bọn buôn , mới cho báo cảnh sát.
Vì chỉ khi em tuyệt vọng, xuất hiện, em mới thật sự cảm kích và lệ thuộc .”
Thì là thế...
Thì những nỗi lo sợ, hoảng loạn, tất cả những khổ sở mà cô từng chịu — đều trong kế hoạch của .
Viền mắt Ôn Lương cay xè, môi mím chặt, giọng nghẹn ngào:
“Từ Úc trở về, nhốt Sở Tư Di viện tâm thần...
Lần em gặp cô ở bệnh viện, trông cô tiều tụy lắm...”
Như thể giả .
“Gạt em thôi. Khi đó Tư Di đúng là ốm, tới bệnh viện thăm , em vô ^nh bắt gặp. Anh sợ bại lộ nên mới dối như .
Sau em gặp cô ở nhà hàng, suýt lộ, nhưng bảo nỗi khổ riêng, còn cho Tư Di phối hợp diễn cùng trợ lý Dương, em thế mà cũng tin thật...” – Anh bật đầy mỉa mai.
Nước mắt trào khỏi khóe mi.
Những lời giống như d.a.o cứa tim cô, mỗi chữ đều đ.â.m thủng một mảnh lòng.
Mặt trắng bệch, Ôn Lương mở to mắt, cố để nước mắt rơi.
Truyện nhà Xua Xim
Khóe môi cô cong lên, nặn một nụ chế giễu: “Em nhớ , đó em thấy cô ve vãn đạo diễn Lý ở nhà hàng, còn phó đạo diễn Mã ngủ nhà cô ...” “Câm miệng!” – Phó Tranh gầm lên, ánh mắt sắc như dao:
“Không bôi nhọ Tư Di!
Biết thua nên em mới dùng trò hèn hạ để hạ thấp cô , Ôn Lương, đúng là đê tiện!”
Anh bước đến, nắm lấy cằm cô, ánh mắt chứa đầy khinh miệt:
“Biết tại mấy gần gũi đều làm tới cùng ?
Vì thấy ghê tởm khi chạm em!
Anh sẽ vì em mà phản bội Tư Di. em , thật đúng là... rẻ dâm, ép em mà em cũng ướt thành như ...”
“Bốp—!”
Một cái tát vang dội vang lên giữa văn phòng yên tĩnh.
Ôn Lương nuốt xuống nỗi cay đắng trong tim, như xa lạ, hít sâu một , cố mở to mắt để ngăn nước mắt:
“Phó Tranh, em hỏi nữa.
Những lời … tất cả đều là sự thật? Không một câu nào lừa em?”
“Đương nhiên.” – Phó Tranh sờ má trái tát, lạnh,
“Anh sớm ngán tận cổ cái kiểu làm màu mặt ông bà nội của em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-489-co-lai-bi-pho-tranh-lua-mot-lan-nua.html.]
Vì nể mặt họ, mới bỏ qua cái tát .
Biết điều thì cút ngay.”
Ngày xưa cô từng cảm thấy Phó Tranh như một con ch.ó ngoan ngoãn của Sở Tư Di, chỉ cần cô ngoắc tay là lập tức bò đến.
Giờ nghĩ , cô nào khác gì?
Chỉ cần cho cô vài miếng xương, cô quên đau, vội vã về nhận chủ.
Bây giờ, bảo cô cút — cô cút.
Ôn Lương cúi đầu, khóe môi nhếch lên đầy chua chát: “Em … em , em …”
Ba chữ “em ”, cô ba , mỗi một nhỏ dần, mỗi một run rẩy, nghẹn ngào.
Trái tim cô đau đến mức thể hít thở nổi.
Ôn Lương hít một sâu, nuốt xuống vị chua chát đầy miệng:
“Xin chủ tịch Phó, làm lỡ thời gian quý báu của .”
Cô lùi hai bước, rời .
Đến cửa, phía vang lên giọng lạnh lùng của : “Chuyện với bà nội, em nên thế nào chứ?” “Không cần nhắc.” – Ôn Lương nhắm mắt , nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô đẩy cửa rời khỏi văn phòng, thấy trợ lý Dương đang ngoài đầy lo lắng.
Thấy gương mặt Ôn Lương đẫm lệ, trợ lý Dương lộ rõ vẻ áy náy.
Anh liếc theo bóng cô, nhanh chóng phòng, “Chủ tịch Phó.”
Phó Tranh nuốt khan một cái, cúi đầu, trông sâu lắng, còn chút nào dáng vẻ châm chọc lúc . “Cô ?”
“… Đi .” – Trợ lý Dương ngập ngừng hai giây, “Tôi thấy… cô Ôn hình như …”
Cả Phó Tranh khựng , bàn tay buông thõng siết chặt, mắt cá tay trắng bệch vì siết quá mạnh.
Chỉ dùng hết sức kiềm chế, mới đuổi theo, ôm cô lòng.
Cô còn hơn cô gặp nguy hiểm.
Anh chỉ mong cô sống bình an.
Từ tòa nhà Phó thị bước , gió lạnh lướt qua mặt.
Ôn Lương bậc thang, đôi mắt vô hồn về phía , lệ mờ tầm mắt, n.g.ự.c cô trống rỗng, m.á.u tuôn ngừng.
Thì yêu vẫn luôn là Sở Tư Di.
Thì những điều làm suốt thời gian qua, tất cả… chỉ là diễn kịch.
Chỉ cô là thật lòng.
Cô gom hết dũng khí, mở lòng nữa, ôm trái tim rướm máu, bước từng bước về phía .
Cuối cùng, đ.â.m cô một nhát chí mạng từ lưng.
Nực thật đấy.
Cô Phó Tranh lừa một nữa.
Rõ ràng từng thề tin nữa...
Cô đúng là đứa ngốc nhất thế gian, một lừa đến thứ hai…
Cô rời khỏi nơi . Muốn thật xa.
Muốn quên đàn ông , quên tất cả.
Ôn Lương thất thần bước , vẫy đại một chiếc taxi.
“Cô gái, cô ?”
Tài xế thấy cô lặng lẽ rơi lệ, lời nào, bèn hỏi thêm:
“Cô gái?”
“…Ra bờ sông .” – Ôn Lương khẽ .
Tài xế liếc cô kinh ngạc, giọng mang chút lo lắng: “Cô , cuộc đời mà, thể lúc nào cũng thuận ý. Cô còn trẻ thế , nên nghĩ thoáng …”
“Tôi định tự tử. Chỉ là… ^m một nơi yên tĩnh.”
“…À… ừ.”