Buổi tối, Phó Sinh về nhà ăn cơm.
Thấy trong đĩa mấy chiếc bánh đậu hấp, cứ tưởng là dì giúp việc trong nhà làm, liền tùy tiện gắp một cái ăn. Ăn xong gắp thêm cái nữa: “Bánh đậu ngon đấy.”
Dì hai nở nụ đầy tự hào:
“Ngon nhỉ?”
“Ừ, làm ?”
“Không, là một thuê nhà của làm đấy. Con thích ăn thì hôm nào bảo cô làm thêm cho.”
“Không cần .”
Dù khá thích, nhưng Phó Sinh đến mức làm phiền .
“Con đừng khách sáo. Mẹ ép cô làm, cô bé đó ngoan, gặp là tươi roi rói. Hôm tụi ăn khoai lang viên, cũng là cô mang sang đấy. Giá mà một cô con gái như thì quá.”
Phó Sinh khẽ cau mày.
Người thuê đó vẻ phận của , nên cố ^nh lấy lòng?
Dì hai vẫn chìm đắm trong thế giới riêng, tiếp tục kể: “Cô gái cũng đáng thương, , bố thì bệnh nặng, một học làm thêm nuôi bố…”
Phó Sinh bất chợt nhớ đến Tạ Mẫn.
Cô cũng từng kể gia cảnh nghèo khó, hai em gái một em trai, sớm nghỉ học đời kiếm sống.
Anh liền :
“Còn học , thuê nổi nhà gần trường, là cũng đến nỗi. Trên đời còn nhiều khổ hơn thế.”
Dì hai: “…”
“Sao con vô cảm hả?”
“Con chỉ đang phân tìch hợp lý.”
Dì hai tức , gắp chiếc bánh khỏi đũa của : “Không cho ăn nữa.”
Phó Sinh: “…”
Có lẽ vì bà cụ từ chối lời xin của Hạ Quân Sơn, nên hôm , chính ông gọi điện trực tiếp cho Ôn Lương.
Thấy là lạ từ Bắc Kinh, Ôn Lương cứ tưởng là Lâm Gia Mẫn, nên bắt máy – cô chặn của bà .
Sau khi cuộc gọi cúp, đó gọi đến nữa.
Ôn Lương định chặn tiếp, nhưng sợ lỡ chặn nhầm, đành nhấn nút mà gì.
Đầu dây bên là giọng đàn ông trung niên:
“A lô?”
Không Lâm Gia Mẫn?
Ôn Lương mới cất lời:
“A lô, ai ạ?”
“Cô là cô Ôn Lương ? Tôi là Hạ Quân Sơn.”
À, dượng, mà là cha dượng.
“Thì là chủ tịch Hạ, ông việc gì ?”
Cô đoán là chuyện liên quan đến Lâm Ý Noãn.
Trước đây để giao cho nhà họ Ngô xử lý, Lâm Gia Mẫn còn dám bỏ thuốc cô, thì bây giờ để cứu Lâm Ý Noãn khỏi tù, sẽ bịa lý do gì nữa.
“Tiểu Lương, gọi thế ? Trước quý mến cô, cô là con gái của Gia Mẫn, còn với bà chỉ một , đón cô về nhà họ Hạ, sẽ coi như con ruột.”
Ôn Lương nhếch môi:
“Cảm ơn chủ tịch Hạ quý mến.”
“Tôi ngờ Ý Noãn liên tiếp gây chuyện như thế. Cô nông nỗi hôm nay là tự chuốc lấy. Tôi định cùng cô đến tận nơi xin , nhưng bà cụ bảo cô từ chối, nên đích gọi hỏi cô.”
Hạ Quân Sơn nhận cô chẳng thiện gì, nhưng vẫn giữ phép lịch sự – dù , cô cũng là con dâu nhà họ Phó.
“Vâng, là từ chối. Các cần đến .”
“Cô… gặp chúng ?”
“Nếu ông chỉ là bậc trưởng bối bình thường, nhất định sẽ tiếp đón tử tế. gặp bà , bất kể là tới sám hối cầu xin cứu Lâm Ý Noãn. Tốt nhất là ai đường nấy.”
“Haizz, nhất định là cô khiến cô thất vọng. Tôi cũng từng với bà , Ý Noãn chỉ là cháu, còn cô mới là con ruột, thế mà bà cứ như mê … Nếu cô gặp, sẽ ràng buộc bà . Yên tâm, bà sẽ tới ^m cô nữa.”
Ôn Lương hiểu tại Hạ Quân Sơn đột nhiên thiện chí, nhưng vẫn cảm ơn:
“Vậy thì cảm ơn chủ tịch Hạ.”
Còn lời ông đáng tin , chỉ thời gian mới trả lời .
Từ lúc nhận cuộc gọi đó, Lâm Gia Mẫn quả thật đến ^m cô nữa.
Phó Tranh cũng biệt tăm biệt tích suốt nhiều ngày.
Trong thời gian đó, hề gọi một cuộc nào cho cô.
Cô gọi cho vài , lúc thì ai bắt máy, lúc thì là thư ký của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-487-su-lanh-nhat-cua-pho-tranh.html.]
Ôn Lương bắt đầu cảm thấy gì đó .
Trước khi đoàn phim, cô thử gọi thêm một .
Lần , điện thoại bắt máy.
Cô cứ nghĩ là thư ký , nào ngờ thấy giọng Phó Tranh:
“A lô?”
Ôn Lương hít sâu một , giọng châm chọc:
“Phó tổng rảnh ? Biết điện thoại ?”
Đầu dây im lặng vài giây, giọng nhàn nhạt:
“Có chuyện gì ?”
Ôn Lương sững , nụ môi cứng , dần dần biến mất:
“Không chuyện thì gọi ?”
“Tôi dạo bận. Nếu gì quan trọng, đừng gọi nữa.”
Dứt lời, đầu dây vang lên tiếng tút tút tút lạnh lẽo.
Ôn Lương chằm chằm màn hình điện thoại, dám tin mắt .
Anh … thật sự cúp máy ?
Đây là Phó Tranh ?
Tại … lạnh nhạt như …
Rõ ràng lúc vẫn còn mà.
Tựa như kể từ khi từ F thị trở về, đêm đó, rời khỏi nhà cô, liền bắt đầu đổi…
Ôn Lương nghĩ mãi hiểu lý do.
trong lòng như luồng gió lạnh thổi qua.
…
Mấy ngày nay, cảnh của cô nhiều, mỗi ngày hơn chục cảnh.
qua đoạn cao trào , chỉ cần thêm vài ngày, vai diễn của cô sẽ thành.
Cô ở lỳ trong đoàn phim, đến tận đêm khuya, lễ 1/5 cũng nghỉ.
Đợt lễ nhiều sự kiện, Đường Thi Thi bận rộn công tác suốt.
Mãi đến giữa tháng, mới mấy hôm nghỉ ngơi ở nhà.
Tối 10 giờ rưỡi, Ôn Lương xong về đến nhà, Đường Thi Thi vẫn ngủ, đang lướt điện thoại trong phòng khách.
Ôn Lương nghỉ một lát phòng tẩy trang.
Đường Thi Thi như nghĩ gì đó, chợt gọi:
“A Lương?”
“Sao thế?” – Ôn Lương thò đầu từ nhà tắm , “Có chuyện gì ?”
“Tên hoàng đế hôn quân công tác về ?” – Đường Thi Thi nhướng mày, “Hai hẹn hò ?”
Ôn Lương khựng :
“Anh về ?”
Đường Thi Thi kinh ngạc:
“Cậu ? Anh gì với ? Hôm nay tớ hẹn bạn ăn cơm, thấy trong nhà hàng. Trông vẻ bận lắm, cùng cấp cao, chắc là đang tiếp khách.”
“Ồ…” – Ôn Lương thở dài, cụp mắt xuống, “Chắc bận quá nên kịp với tớ.”
Từ khi bắt cóc cứu về, nửa tháng cô gặp Phó Tranh.
Trước , dù bận đến mấy, công tác nửa tháng cũng chẳng hiếm, nhưng , thái độ của … thực sự kỳ lạ.
“Tớ thấy như chắc chẳng thời gian chuẩn gì , chủ động cho một bất ngờ?”
Ôn Lương gọi cho chị Vương, nhưng chị cũng Phó Tranh công tác .
Ngắt máy , chị Vương càng thấy khó hiểu – Phó , rõ ràng thấy thư ký đến thu dọn hành lý mà.
Ôn Lương nghĩ một lát, quyết định gặp mặt trực tiếp, xem rốt cuộc là chuyện gì.
Sáng hôm , cô xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, trực tiếp đến tập đoàn Phó thị.
Lễ tân ở đó vẫn là cũ, nhận cô ngay.
Thấy cô đến, đối phương sửng sốt, vội khôi phục biểu cảm:
“Cô Ôn?”
Truyện nhà Xua Xim
“Tôi đến ^m Phó Tranh, ở đây ?”
Ánh mắt cô lễ tân khẽ d.a.o động:
“……Có ạ. … cô hẹn ?”
Ôn Lương cảm giác điều bất thường, lập tức gọi cho trợ lý Dương.