Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 483: Cô đã mềm lòng với Phó Tranh

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:36:37
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ngờ điện thoại là trợ lý Dương, :

“Xin cô Ôn, Chủ tịch Phó đang họp. Nếu cô việc cần nhắn , sẽ chuyển lời khi cuộc họp kết thúc.”

“Em… cũng gì quan trọng cả, cứ bận , cúp máy đây.”

Trong ống chỉ còn tiếng tút tút kéo dài. Trợ lý Dương ngẩng đầu về phía Phó Tranh đang bàn làm việc, đặt điện thoại lên bàn.

“Cô gì?” Phó Tranh cúi mắt hỏi.

“Cô Ôn gì cả, chỉ bảo ngài cứ lo công việc.”

Trợ lý Dương thoáng xót xa trong mắt.

Phó Tranh mím môi, chắc là cô đang ở nhà một nên sợ.

Anh lập tức gọi điện cho dì Vương.

Bên , Ôn Lương ôm điện thoại, thở dài một .

Cô suýt quên mất, Phó Tranh vẫn là Chủ tịch của tập đoàn Phó thị, bận rộn trăm công nghìn việc, thể lúc nào cũng ở bên cô.

Nghĩ đến công việc, Ôn Lương nhớ còn một bộ ảnh chỉnh xong, liền mở laptop lên bắt tay làm việc.

Đây là một đơn chụp riêng, khách hàng thích phong cách của cô, cho cô quyền xử lý nên việc chỉnh ảnh vô cùng trơn tru, cô nhanh chóng tập trung công việc.

Chỉnh một nửa, cô sực nhớ túi xách dù ^m nhưng thẻ ngân hàng trong đó đều mất, lập tức gọi điện đến các ngân hàng để khóa thẻ.

Xong xuôi, cô tiếp tục chỉnh ảnh.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên khiến Ôn Lương giật .

Cô bước tới cửa, mở màn hình khóa hỏi: “Ai đấy?”

“Thím ơi, là cháu nè!” – Giọng trẻ con non nớt vang lên ngoài cửa.

Trên màn hình điện tử hiện lên hình ảnh Phó Thi Phàm cùng dì Vương.

Hôm nay là thứ bảy, con bé nghỉ học.

Ôn Lương yên tâm mở cửa.

Phó Thi Phàm tự nhiên như về nhà : “Thím ơi, cháu đến chơi với thím!”

Nhìn đôi mắt con bé cứ đảo quanh ^m con mèo, Ôn Lương hừ nhẹ:

“Đến chơi với thím? Rõ ràng là đến chơi với Đoàn Đoàn thì !”

Chỉ trong vài tháng, Đoàn Đoàn lớn thành một con mèo trưởng thành. Mắt tròn, lông mềm, ôm lên vô cùng thích.

Phó Thi Phàm hì hì, chút ngại ngùng: “Cháu đến chơi với cả thím và Đoàn Đoàn mà~”

Nói thì , nhưng đôi chân thành thật bước về phía cây trèo của mèo.

Dì Vương hỏi:

“Phu nhân ăn sáng ạ?”

“Ăn , lúc nãy gọi đồ ăn.”

Dì Vương quan sát nét mặt Ôn Lương, thấy cô vẻ gì là buồn bực giận dỗi, trong lòng thắc mắc.

Rõ ràng cãi , tại ông chủ bảo dẫn Phàm Phàm sang chơi, còn dặn sự thật, cứ bảo là con bé đòi đến?

Có Phó Thi Phàm và dì Vương bên cạnh, Ôn Lương thấy yên tâm hơn, dễ dàng tập trung làm việc.

Cả ngày hôm đó cô hề ngoài.

Tối đến, dì Vương nấu cơm ngay tại nhà cô.

Lúc dì gọi ăn tối, Ôn Lương ngoài trời, chập tối, đèn đuốc thành phố bắt đầu sáng lên.

Đã bảy giờ.

Phó Tranh vẫn đến.

Chẳng lẽ… còn đang bận?

Sau bữa tối, Phó Thi Phàm chơi ở nhà thêm mấy tiếng, đến hơn mười giờ thì bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ.

Dì Vương định bế con bé về nhưng nó nhất quyết chịu, nằng nặc đòi ngủ cùng Ôn Lương.

Cô đồng ý.

Dù nếu gặp nguy hiểm, Phó Thi Phàm bảo vệ cô, ngược còn để cô bảo vệ, nhưng chỉ cần ở cạnh, cô mới thấy yên tâm.

Phó Thi Phàm ngủ , Ôn Lương tranh thủ lúc rửa mặt liền gọi điện cho Phó Tranh.

Điện thoại đổ chuông mãi đến khi tự động ngắt máy.

Truyện nhà Xua Xim

Không ai .

Chắc là… vẫn bận.

Ôn Lương cất điện thoại, lau mặt, bôi kem dưỡng phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-483-co-da-mem-long-voi-pho-tranh.html.]

Ở nhà suốt hai ngày, Đường Thi Thi cuối cùng cũng trở về chuyến công tác.

“Đường Đường, quá, về !” – Ôn Lương thấy bạn liền mừng rỡ như gặp cứu tinh.

Trước đây cô cảm thấy gì, nhưng vụ , cô nhận ở một trong căn hộ rộng thế thật sự đáng sợ và lạnh lẽo.

“Nhỏ A Lương của tớ hôm nay đột nhiên thiết dữ ?” – Đường Thi Thi đẩy vali góc tường, hỏi.

Ôn Lương đơn giản kể bộ chuyện trải qua.

Đường Thi Thi há hốc miệng, như thể sắp nuốt cả quả trứng.

Không ngờ chỉ vài ngày cô vắng mặt, xảy chuyện nghiêm trọng như thế.

Sau một hồi hỏi han lo lắng, cô cảm khái:

“Phải là… thế mới thấy Phó Hôn Quân cũng tệ lắm …”

Phó Tranh cũng từng giúp cô cứu Chu Phàm, nên bây giờ cô chút thiện cảm hơn với .

Ôn Lương cúi đầu, mím môi:

“Đường Đường… tớ chắc là nữa …”

Trước khi thành lập quỹ từ thiện, cô từng với Đường Thi Thi rằng rời nơi , đến một thành phố khác sống.

giờ… cô mềm lòng với Phó Tranh.

“nấu chín” .

Đường Thi Thi thở dài.

Ngay từ đầu, từ khi Phó Tranh dùng Phó Thi Phàm để cột chặt Ôn Lương, cô … sớm muộn gì cũng đến ngày .

Huống hồ, Ôn Lương vẫn luôn yêu , yêu suốt bao năm.

“Tiểu Lương , chọn gì cũng , chỉ cần vui, tớ sẽ ủng hộ đến cùng.”

“Đường Đường, quá…” Ôn Lương cảm động ôm lấy cô.

Cô thật sự may mắn, vì bạn như Đường Thi Thi, luôn , bao dung, chấp nhận và đồng hành.

Ôn Lương quyết định ở , cũng bắt đầu nghiêm túc vận hành quỹ từ thiện.

Cô dần lấy tinh thần, bắt đầu ngoài.

Đặc biệt là thuê riêng vệ sĩ, luôn kèm bên .

Vừa đến toà nhà văn phòng, cô liền nhận hệ thống bảo an ở đây tăng cường, chắc là do ảnh hưởng từ vụ bắt cóc.

Tối về nhà, Đường Thi Thi nấu xong cơm. Thấy Ôn Lương bước , cô :

“...Tớ thấy trong tủ lạnh còn ít hoành thánh, liền nấu luôn.”

Ôn Lương bát hoành thánh, là mẻ Phó Tranh tự gói : da mỏng, nhân đầy, ăn mềm ngọt.

Đường Thi Thi nếm một cái, bỏng, xì xụp : “Á… ngon phết. Cậu gói đó hả? A Lương?”

“Không , là Phó Tranh.”

Nghe đến tên , hình ảnh hiện lên trong đầu cô.

Hôm Chủ nhật cô gọi cho , vẫn là thư ký nhận máy, đang công tác, gần đây bận.

Ôn Lương hiểu. … trong lòng vẫn khỏi thất vọng.

Dù bận đến , chẳng lẽ thể gọi cho cô vài phút?

Đợi về, cô nhất định tình sổ với !

Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu, Ôn Lương bỗng khẽ.

Vài ngày nay cô sợ hãi đủ điều, nhưng dám mạnh miệng với Phó Tranh, bởi vì trong thâm tâm, cô tin chắc… Anh sẽ bao dung cô. Bao dung cả những cảm xúc trẻ con của cô.

“Ngọt c.h.ế.t …” – Đường Thi Thi lầm bầm.

Con gái đang yêu cái gì cũng tươi . Cười thôi mà xuân tâm lay động.

Đường Thi Thi khỏi nhớ đến Diệp Hoài.

Lần hiểu dùng thủ đoạn gì mà thành đối tượng xem mắt của cô.

Gần đây chẳng cho ba cô uống thuốc lú gì, mà ông cứ hết lời khen Diệp Hoài, gán cô cho .

đời nào đồng ý.

Kỳ nghỉ kết thúc, Ôn Lương trở đoàn phim.

Đạo diễn gọi cô đến, trợ lý liền đưa điện thoại:

“Cô Ôn, gọi cho cô, xưng là cảnh sát Vương Vũ…”

Chính là vị đội trưởng từng đến giải cứu cô.

Ôn Lương lạ, lập tức gọi .

“Cô Ôn, là cảnh sát Vương Vũ. Mạnh Kim Đường bắt giữ.”

Loading...