“Con là con riêng của Phó Dung, ông ý cha con — mà là ruột của con.” – Lão phu nhân .
Phó Tranh khựng .
Tin tức như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc choáng váng.
Anh con riêng của Phó Dung?
Phó Dung cha ?
Mà là ruột?!
Vậy phận của … quá rõ ràng.
Phó Tranh dám tin, nhưng thể tin.
Người phụ nữ mà từng tha thiết gọi là "cô", hóa chính là ruột — Phó Thanh Nguyệt.
Những điều từng thể giải thích, giờ đây đều câu trả lời.
Không khó hiểu khi hồi nhỏ, Phó Thanh Nguyệt đối xử với .
Không khó hiểu vì Phó Thanh Nguyệt luôn ưa Phó Việt, cháu chính thống, mà thiên vị — đứa "cháu riêng" ngoài giá thú.
Không khó hiểu khi bà luôn nhúng tay đời tư của , thật chính là với tư cách một , đang can thiệp hôn nhân của con trai .
Lão phu nhân thấy Phó Tranh sững sờ, tiếp tục :
“Thanh Nguyệt và cha con quen từ sớm, nhưng vì áp lực gia tộc, ông buộc liên hôn với phụ
nữ khác. Thanh Nguyệt ông dụ dỗ, vẫn chịu dứt ^nh. Ông nội và bà kịch liệt phản đối, nhưng con bé cứng đầu, lời.”
“Sau đó, vợ của ông và Thanh Nguyệt mang thai cùng lúc. Khi vợ ông phát hiện sự tồn tại của Thanh Nguyệt, sinh con xong liền nhảy lầu tự tử. Gia đình vợ ông tới tận cửa, chỉ mặt mắng chửi ông bà. Cuối cùng, Thanh Nguyệt mới chịu thỏa hiệp, đưa con cho trai nhận làm con, còn bản rời khỏi đây.”
Chuyện , Hạ Quân Sơn cũng .
Khi nhà họ Hạ đưa Phó Tranh , chính ông nội Phó mặt ngăn cản. Gia đình bên ngoại của vợ Hạ Quân Sơn cũng cháu họ thêm một đứa em trai tranh giành thừa kế. Ba bên cân bằng lợi ích, cuối cùng Phó Tranh mới ở Phó gia.
“Thật , mợ con con con của , khi Thanh Nguyệt mang thai, mợ còn tới bệnh viện thăm. Hai họ cãi vì con. Bà , những năm qua con chịu thiệt thòi .”
Nghe xong, Phó Tranh im lặng lâu.
Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng.
Anh con riêng của Phó Dung, cũng gây cái c.h.ế.t của cha Phó Việt.
Cái gánh nặng bao năm đè nén , cuối cùng cũng trút bỏ.
Anh còn cúi đầu Phó Việt.
— thế sự trêu .
Anh trở thành con riêng của một khác.
Mẹ ruột — gián tiếp gây cái c.h.ế.t của một đứa trẻ khác.
Nếu đứa trẻ đó sự thật, chắc chắn sẽ hận đến tận xương tủy.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Phó Tranh, khuôn mặt Hạ Đông Thành hiện .
Anh ngẩng đầu bà nội:
“Cha con là…”
“Là Hạ Quân Sơn — của nhà họ Hạ ở thủ đô.” –
Bà nội thở dài.
“Quả nhiên là .”
Phó Tranh nhạt, tự giễu.
Đứa trẻ đó… chính là Hạ Đông Thành.
Hạ Đông Thành chuyện năm xưa, nên mới nhiều đối đầu với .
“A Tranh, bà con là đứa trẻ hiểu chuyện. Chuyện năm xưa liên quan đến con, con cần tự trách, hiểu ?” – Bà nội nắm tay , nhẹ vỗ về.
“Bà yên tâm, con .” – Anh mỉm nhạt.
Anh ngu đến mức tự trách vì những chuyện lớn gây .
Khi đó, lớn lên ở Hạ gia, cũng từng tranh giành gì với Hạ Đông Thành.
Không cần cảm thấy .
“Con nghĩ thông là .” – Bà nội thở phào.
“Chuyện bà giấu trong lòng bao năm , lẽ nên sớm cho hai đứa.”
Phó Việt luôn cho rằng Phó Tranh là con riêng, trong lòng mặc định địa vị cao hơn, cảm thấy Phó thị đương nhiên thuộc về , còn trách Phó Tranh gián tiếp khiến cha chết.
Nỗi oán đó dù ông nội đè nén nhiều năm, vẫn như một hạt giống đen tối ăn sâu trong tim, dễ khác lợi dụng.
“Bà nội, lúc đó bà làm như nhất định là vì cho tụi con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-448-the-su-treu-nguoi.html.]
Trong mắt ông bà, em hòa thuận mới là điều quan trọng nhất, nên cần sự thật. Ai ngờ về thành thế …
“Thanh Nguyệt — con… bao năm qua ở nước ngoài cũng dễ dàng gì. Con đừng trách bà .”
Ánh mắt Phó Tranh tối , trong đầu vẫn nhớ như in những gì Phó Thanh Nguyệt từng làm khi rời .
“Chỉ cần bà can thiệp chuyện riêng của con, cản trở con và A Lương bên , con sẽ coi bà như .”
“Tốt.” – Lão phu nhân gật đầu.
“Được , con ngoài . Bà mệt , ở một .”
Truyện nhà Xua Xim
“Vâng, bà nghỉ ngơi .”
Phó Tranh rời khỏi phòng.
Vừa đến cửa, liền thấy Ôn Lương đang cạnh cửa sổ tầng hai, gió thổi nhẹ làm tà áo bay lượn như tiên nữ, như thể sắp cưỡi mây rời khỏi nhân gian.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ôn Lương đầu , còn kịp mở miệng, Phó Tranh bước nhanh tới, ôm chầm lấy cô.
Anh chôn đầu cổ cô, nhắm mắt, hít sâu một .
Ôn Lương giật , khẽ đẩy :
“Phó Tranh, ?”
Phản ứng của bình thường chút nào.
Bà nội gì với ?
Không thấy đáp, Ôn Lương gọi:
“Phó Tranh?”
Vài giây , Phó Tranh mới buông cô , nhỏ:
“Không gì.”
Với phận thế , làm thể yêu?
Ôn Lương đầy nghi hoặc:
“Bà nội gì với về cả?”
“Nói rằng bà dạy dỗ cả , nhắc vài chuyện cũ, thấy đời thật trớ trêu thôi.”
Ôn Lương một lát, xoay xuống lầu.
Sắp đến giờ đón Phàm Phàm tan học, Phó Tranh gọi tài xế đến đón Phó Thi Phàm, ba cùng ăn tối tại một nhà hàng.
Đang ăn một nửa, điện thoại Phó Tranh vang lên.
Anh lấy từ túi áo vest , màn hình hiện lên tên gọi — Phó Thanh Nguyệt.
“Anh ngoài điện.”
Anh dậy, rời khỏi phòng bao.
Nhìn cái tên quen thuộc màn hình, đến giây cuối cùng, mới nhấn nút .
“A Tranh?”
Trong ống , vang lên giọng nữ quen thuộc.
Im lặng vài giây, giọng vang lên:
“Dù con , con đang . Thân phận của con… giờ con đúng ?”
Phó Tranh khẽ "ừ" một tiếng:
“Bà chuyện gì?”
Không ngờ con trai phận mà vẫn lạnh nhạt như , Phó Thanh Nguyệt thấy khó chịu, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“A Tranh, về nước gặp con, con nên đoàn tụ…”
“Không .”
Phó Tranh từ chối dứt khoát, chút do dự:
“Bà ngoan ngoãn ở nước ngoài, còn xem bà là . Nếu , đừng trách tuyệt ^nh.”
Khi còn nhỏ, từng mơ ước một dịu dàng.
giờ đây, khi ba mươi tuổi, một như cũng , cũng chẳng .
Nếu Phó Thanh Nguyệt điều, vì ^nh xưa vẫn sẽ phụng dưỡng.
Nếu dám giở giọng " chồng" mặt Ôn Lương, thì đừng trách khách khí.
Phó Thanh Nguyệt sốc giận, hiểu nổi:
“A Tranh, là của con! Con đối xử với thế ?! Là vì con hồ ly Ôn Lương đúng ? Con đừng ngốc nữa!”
“Con nghĩ xem, Phó Việt g.i.ế.c cha cô , mối thù g.i.ế.c cha sâu như biển, cô thể để bụng? Con còn mơ tưởng gì chứ? Cô sẽ bao giờ ở bên con!”