Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 444: Đó là Phó Tranh sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:34:02
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lương và Hạ Đông Thành phòng bao, Ngô Hạo Nhiên gì thêm, chỗ của cũng bằng Mạc công tử.

Dưới sự điều tiết của Trần Xuyên, bầu khí dần thoải mái , bốn đánh bài trò chuyện vui vẻ.

Một lúc , điện thoại của Ôn Lương đột ngột đổ chuông.

Cô lấy – hiển thị tên gọi là Phó Tranh.

Ôn Lương nhờ Hà công tử đánh , dậy ngoài hành lang máy.

“A lô?”

Đầu dây bên im lặng.

Qua vài giây yên tĩnh, Ôn Lương nghi hoặc:

“Phó Tranh?”

“Ừ.” – Giọng nam trầm thấp vang lên, gõ nhẹ màng nhĩ của cô.

“Có chuyện gì ?” – Ôn Lương cảm thấy Phó Tranh hôm nay chút kỳ lạ.

“Anh uống chút rượu, giọng em một chút.” – Giọng khàn khàn vang lên.

“Sao uống rượu nữa? Dạ dày của chịu nổi ?”

“Anh chừng mực.” – Anh hờ hững hỏi, “Em đang ở khách sạn ? Hay đang ở ngoài?”

Ôn Lương khựng một nhịp:

“Ở ngoài.”

Phó Tranh thở phào nhẹ nhõm, thì Ôn Lương tiếp:

“Đang ăn trong nhà hàng, ăn xong sẽ về khách sạn.”

Nếu để cô đang ở cùng Đông Thành ca, chắc chắn phát điên lên.

Phó Tranh: “……”

Anh lạnh, thật giỏi bịa chuyện!

“Thế ?” – Anh giả vờ phát hiện, hỏi tiếp, “Tối nay ăn gì?”

Ôn Lương ngừng một chút, đại:

“Cá nướng.”

“Quán nào thế? Anh nhớ bên đường Quảng Châu quán tên là Ẩm Hà làm cá nướng ngon lắm.”

Ôn Lương: “……”

May mà từng đến Bắc Kinh ăn cá nướng, nên nhớ một cái tên:

“Liên Hoa Thâm Xứ.”

“Anh qua, nhưng ăn bao giờ. Em chụp thực đơn gửi nhé, dịp ghé thử.”

Ôn Lương: “…!!”

Cô cảm thấy gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn nghĩ nhiều. Trong lòng thì điên cuồng gào thét: “Anh lấy thực đơn giờ ?!”

“Đợi chút … mà còn gì nữa ?” – Cô lảng sang chuyện khác, chỉ mong sớm quên vụ chụp thực đơn .

“Không , chỉ là giọng em thôi. Em cứ để điện thoại mở, ăn chuyện với cũng .”

Ôn Lương: “……”

“Còn vài miếng nữa, ăn xong em sẽ về luôn.” – Cô nghĩ một chút đáp.

Một lời dối… dùng vô lời dối khác để lấp liếm.

Truyện nhà Xua Xim

Ôn Lương lặng lẽ thở dài.

“Lên taxi cũng đừng tắt máy nhé, giờ muộn , nhỡ chuyện gì thì ?”

“……”

Ôn Lương nghĩ ngợi, cắt ngang cuộc gọi và tắt máy luôn.

Chờ về đến khách sạn , cô sẽ giả vờ điện thoại hết pin nên tự tắt máy. Hoàn hảo.

Cô bỏ điện thoại túi, phòng bao.

Cách đó xa, nơi góc rẽ hành lang, Phó Tranh đang trong xe, tiếng “tút tút” trong ống , ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Nếu tận mắt thấy, suýt nữa diễn xuất của cô lừa gạt thật .

Không hổ là từng đạo diễn mời showbiz – kỹ năng diễn xuất đúng là chê !

Ôn Lương phòng bao, Hà công tử định nhường chỗ, nhưng cô hiệu cứ đánh nốt ván.

Chơi thêm vài ván nữa, Mạc công tử nhận điện thoại rời , Hạ Đông Thành :

“Hôm nay đến đây thôi nhé.” – Mọi cũng tản .

Hạ Đông Thành bước tới bên Ôn Lương:

“Đừng gọi xe, tiện đường, đưa em về.”

“Vâng, cảm ơn Đông Thành ca.” – Chủ nhà ngỏ lời, Ôn Lương từ chối.

Ngô Hạo Nhiên tới cửa thì thấy câu đó, bĩu môi đầy khinh thường:

“Còn Đông Thành ca nữa chứ!”

Ôn Lương cùng Hạ Đông Thành xuống bãi đỗ xe ngầm, một trái một lên ghế . Tài xế khởi động xe.

Không xa phía , trong một chiếc xe màu đen, Phó Tranh thấy bóng hai , đáy mắt tối sầm. Anh lạnh giọng với tài xế:

“Đến khách sạn.”

Xe dừng cửa khách sạn.

Ôn Lương mở cửa bước xuống, tay vịn cửa, đầu :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-444-do-la-pho-tranh-sao.html.]

“Đông Thành ca, cảm ơn . Em lên nhé, đường cẩn thận.”

“Ừ. , mai em bay mấy giờ? Anh đưa em sân bay.”

“Có phiền ?”

“Không . Anh đón em tới, thì đưa em về chứ.”

– Hạ Đông Thành , tỏ vẻ khách sáo gì cả.

Ôn Lương đáp thật:

“Vé là chuyến một giờ chiều.”

“Vậy mười hai giờ đến, sẽ nhắn tin cho em.”

“Được, cảm ơn Đông Thành ca. Mai gặp.”

“Mai gặp.”

Ôn Lương vẫy tay chào bước khách sạn.

Chiếc xe vẫn đó, Hạ Đông Thành bóng cô biến mất, mới bảo tài xế rời .

Ôn Lương khỏi thang máy, lục trong túi ^m thẻ phòng.

Vừa rẽ qua khúc cua, cô bỗng sững .

Trước cửa phòng , một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang .

Không cần rõ mặt, chỉ cần dáng thôi, cô đó là Phó Tranh.

Đầu óc Ôn Lương nổ vang – Anh đến Bắc Kinh?!

Với phận của Phó Tranh, việc tra khách sạn cô ở chỉ là chuyện nhỏ.

Cô nuốt nước bọt.

Từ lúc họ gọi điện đến giờ, một tiếng rưỡi.

Mà khi đó cô còn chỉ còn vài miếng, ăn xong là về.

Dù quán Liên Hoa Thâm Xứ nhiều chi nhánh, nhưng nơi nào cách khách sạn quá xa đến mức hơn một tiếng rưỡi.

Ôn Lương nhanh chóng tình toán xem nên siêu thị gần đây mua gì đó, giả vờ là về sớm dạo siêu thị .

Còn đang nghĩ, cô bước lùi một bước, định né khi phát hiện.

Bỗng nhiên, Phó Tranh đầu.

Hai ánh mắt chạm .

Bước lùi thứ hai của Ôn Lương khựng , cô lập tức chuyển động tác thành bước tới, đến cửa phòng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên:

“Anh tới Bắc Kinh làm gì ?”

Phó Tranh rũ mắt cô, ánh mắt thâm trầm, đáp.

Ôn Lương đến chột , khẽ hỏi:

“Sao thế?”

“Không gì, tới đây công tác, sáng nay đến , bận đến giờ mới thời gian ^m em.” – Phó Tranh đáp.

Vừa nãy là do tài xế lái xe nhanh, nên mới đến khách sạn cô một bước.

“Thế nghỉ ngơi , còn qua đây làm gì?”

Ôn Lương quẹt thẻ mở cửa, Phó Tranh tự nhiên bước

, tiện tay đóng cửa :

“Gọi điện mà liên lạc , sợ em xảy chuyện, nên tới ^m.”

Ôn Lương chột :

" >>

Điện thoại của cô đến giờ vẫn bật lên.

“À, điện thoại hết pin nên tự tắt máy .”

Khóe môi Phó Tranh nhếch lên, giả vờ vô ^nh hỏi:

“Em ăn xong là về ngay ? Sao giờ mới về?”

Ôn Lương ngừng tay, đặt túi lên bàn , cố giữ bình tĩnh:

“Đi siêu thị dạo một chút.”

“Không mua gì ?” – Ánh mắt lướt qua hai tay trống của cô.

“Quên mất là điện thoại hết pin.” – Ôn Lương trả lời trơn tru chút ngập ngừng.

Thật sự là quá thông minh!

Câu trả lời nối tiếp hảo với lời dối .

“Thế , tưởng em gặp chuyện gì, gọi cả chục cuộc. Lần đừng thế nữa.”

“Ừm.”

Ôn Lương giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, cắm sạc cho điện thoại:

“Giờ em an , về nghỉ ngơi .”

Phó Tranh khựng , chỉ màn hình điện thoại sáng lên:

“Điện thoại em – còn pin mà?”

Lúc cắm sạc, màn hình sáng lên, hiển thị phần trăm pin còn .

Tim Ôn Lương giật thót một nhịp.

Sao mắt tinh như chứ?!

Loading...