Phó Tranh lập tức túm lấy cổ tay cô.
Ôn Lương dừng bước, đầu :
— “Phó Tranh, rốt cuộc làm gì?”
Phó Tranh cô chằm chằm bằng ánh mắt rực cháy:
— “Em là…”
…Có ở bên Hạ Đông Thành ?
Lời đến miệng nghẹn , nửa câu kẹt trong cổ họng, ánh mắt tràn đầy đau đớn giằng xé.
Cô yên tĩnh một , sợ cô nghĩ quẩn nên định ^m.
Không ngờ giữa chừng nhận cuộc gọi của Phó Thanh Nguyệt.
Giọng cô yếu ớt, rằng tai nạn xe, cần ký giấy phẫu thuật.
Phó Tranh nghi ngờ gì, đổi hướng chạy đến bệnh viện, giữ ở đó lâu.
Ra khỏi bệnh viện, gọi cho Ôn Lương, ai bắt máy. Gọi nữa thì điện thoại tắt.
Sau đó, ^m thấy xe của cô ở cửa quán bar. Hỏi nhân viên mới cô uống say và rời cùng một đàn ông.
Anh như phát điên, chạy khắp nơi ^m cô.
Rồi đột nhiên, nhận một loạt ảnh.
Hai tấm đầu tiên là cảnh Hạ Đông Thành bế Ôn Lương lên xe, đưa một khách sạn.
Tấm thứ ba là thư ký của Hạ Đông Thành xách đồ phụ nữ khách sạn.
Tấm thứ tư, chiều tối, Ôn Lương và Hạ Đông Thành cùng xuất hiện ở một nhà hàng món gia truyền.
Lúc đó, quần áo Hạ Đông Thành giống lúc khách sạn, Ôn Lương cũng đồ, tẩy trang, thả tóc…
Cả hai ở trong khách sạn nhiều giờ đồng hồ.
Hàm ý trong những tấm ảnh đó, cần cũng rõ.
Tim Phó Tranh như d.a.o đâm, m.á.u chảy đầm đìa.
Đau đến phát điên.
Lúc đó, điện thoại cô thể gọi , nhưng cô bắt máy, chỉ nhắn bốn chữ.
Lạnh nhạt, keo kiệt.
ngầm thể hiện thái độ rõ ràng — cô chủ động cùng Hạ Đông Thành, chứ là say mèm gì.
Nhìn bốn chữ màn hình, mắt Phó Tranh tối sầm .
Anh lao ngay đến nhà hàng kéo cô về, nhưng sợ… sợ thấy cảnh mật giữa họ… sợ Ôn Lương rõ chuyện, rằng cô chọn Hạ Đông Thành…
Anh chỉ thể đợi ở đây, như một thằng hề.
Đến câu hỏi đó, còn dám mở miệng… sợ câu trả lời xác nhận từ chính miệng cô.
Anh cô thích , thậm chí là ghét.
Giờ liên quan đến cái c.h.ế.t của cha cô, càng thể tha thứ.
Phó Tranh thật sự nên làm gì nữa…
Khi cô ở bên Mạnh Sách, buồn nhưng lo, vì thể bóp c.h.ế.t Mạnh Sách chỉ bằng một tay.
Hạ Đông Thành thì khác…
Thân phận của dễ đối phó, quen Ôn Lương từ , thậm chí thể là cha đứa bé…
Một cảm giác nguy cơ khổng lồ bao trùm lấy Phó Tranh, tâm trí rối bời, như xé nát, chẳng còn chút tự tin bình tĩnh vốn .
— “Tôi là cái gì?” – Ôn Lương hỏi .
Phó Tranh đáp, bất ngờ kéo cô ôm chặt lòng.
Ôn Lương siết đến mức khó thở, đ.ấ.m vai : — “Phó Tranh! Anh siết c.h.ế.t ?!”
Phó Tranh nới lỏng một chút, vùi đầu hõm cổ cô, khàn giọng:
— “A Lương… yêu em, thật sự yêu em.”
— “Hôm nay rốt cuộc làm ?”
— “Em thể… đừng từ bỏ ?” – Giọng run rẩy.
— “Từ bỏ ? Tôi bao giờ từ bỏ …”
Hôm nay sự thật, Ôn Lương tránh khỏi oán trách Phó Tranh.
cô cũng hiểu, việc Phó Việt đầu thú, phần lớn là nhờ .
Phó Việt là mà cô kính trọng, hai lớn lên cùng .
Trong lòng chắc chắn càng khó chịu hơn cô.
Nên dù oán trách, cô cũng vì thế mà đổi thái độ về .
— “Vậy… em thể đừng qua với Hạ Đông Thành nữa ?” – Giọng lộ rõ vẻ mong chờ.
Nếu cô chịu đồng ý, sẽ xem như chuyện hôm nay từng xảy .
Ôn Lương thì kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-411-dung-tu-bo-anh.html.]
— “Không thể nào, Phó Tranh, đừng vô lý như thế.”
Dù Phó Việt tự thú, nhưng Hạ Đông Thành là giúp họ bắt Trương Quốc An, còn là thầy dạy nhiếp ảnh của cô, thể qua ?
Ánh mắt Phó Tranh thoáng tối sầm.
Quả nhiên, cô đồng ý…
Cô còn vô lý.
— “Còn gì nữa ? Không thì lên đây.”
Ôn Lương gỡ tay , bấm nút thang máy lên.
Phó Tranh tại chỗ, nhắm mắt , động đậy.
Ôn Lương khỏi thang máy, nhập mật mã mở cửa.
Phòng khách tối om.
Cô dép, phịch xuống ghế sofa, phát hiện Đường Thi Thi nhắn tin WeChat lúc cô tắt máy, rằng cô chuyến công tác vài ngày, chiều nay tàu cao tốc.
Ôn Lương nhắn : “Đi đường cẩn thận.”
Nửa đêm, một loạt tiếng gõ cửa dữ dội khiến Ôn Lương tỉnh giấc.
Trong bóng tối, cô còn buồn ngủ, đầu óc lơ mơ tỉnh táo.
“Cốc cốc cốc…”
Một loạt âm thanh khác vang lên.
Lần cô tỉnh hẳn, chớp mắt xung quanh, xác định đúng là đang gõ cửa nhà .
Giữa đêm hôm thế , ai thể đến?
Cô vốn định mặc kệ, nhưng âm thanh đó cứ như tám mươi vạn quân Tào Tháo qua cầu gỗ, dứt.
Cô tức giận bật đèn ngủ, kéo chăn bước xuống giường, khỏi phòng, bật đèn phòng khách.
— “Ai ?” – Cô quát ngoài.
Đáp chỉ là mấy tiếng đập cửa mạnh hơn.
— “Còn để ngủ hả?!”
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương nghiến răng mở camera khóa cửa ban đêm.
Góc lệch, nhưng cô vẫn nhận — đang ngoài gõ cửa là… Phó Tranh.
Cô giận điên , mở cửa cái rầm:
— “Phó Tranh, điên … ê làm gì —”
Chưa kịp xong, đang tựa cửa là Phó Tranh đổ ập , cô vội vàng đỡ lấy .
Một mùi rượu nồng nặc ập mặt.
Giữa đêm uống rượu?
Còn dám uống rượu nữa, cần cái dày nữa ?!
— “Phó Tranh?”
Không ai đáp .
Cô gắng đỡ :
— “Còn tỉnh táo ?”
Phó Tranh nhắm mắt, thở nặng nề, vẫn trả lời, như thể say đến mức bất tỉnh.
Không uống bao nhiêu, đến mức nổi.
Vậy mà còn mò tới tận nhà cô?
Ôn Lương giận đến mức hộc máu, thật ném ngoài cửa.
đêm hôm lạnh lẽo thế …
Cô hậm hực đóng cửa , khó khăn đỡ đến gần sofa.
Bất ngờ, Phó Tranh vấp bàn bên cạnh, ngã nhào về phía ghế sofa.
Ôn Lương kịp phản ứng, trời đất đảo lộn, đến khi định thần thì đè lên .
Ngẩng đầu lên, thấy Phó Tranh từ lúc nào mở mắt, cô vội đẩy :
— “Phó Tranh, dậy mau.”
Ánh mắt Phó Tranh đen thẫm, cô chớp.
Ôn Lương sợ, nuốt nước bọt:
— “…Phó Tranh, nửa đêm đấy, —ưm…”
Phó Tranh bất ngờ cúi đầu, gương mặt tuấn tú áp xuống, chặn lấy môi cô, thô bạo cắn mút lấy đôi môi mềm.
— “Ưm…”
Mùi rượu nồng nặc xộc mũi, đầu óc Ôn Lương choáng váng, thở nổi.
Cô cố sức đẩy , nhưng Phó Tranh cứ như một ngọn núi nhỏ, nhúc nhích.
Anh giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, giơ lên khỏi đầu, tay còn xé toạc áo ngủ của cô…