Anh ghế sofa, mặt là một chiếc laptop, trông như đang làm việc.
Ôn Lương ngạc nhiên chống dậy, đưa mắt quanh một vòng.
Căn phòng quả thật dấu vết sinh hoạt rõ rệt, giống như mới mở .
Cô tò mò hỏi: “Vậy ở đây?”
Hạ Đông Thành khẽ nhếch khóe môi: “Em xem?”
Ôn Lương nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Là đưa từ quán bar về?”
Vậy nên, lúc đó giúp cô giải vây là Phó Tranh mà là Hạ Đông Thành, chỉ là do cô lúc đó chút say, nên nhận nhầm ?
Hạ Đông Thành nhướng mày, phủ nhận.
“Đông Thành ca, cảm ơn giúp giải vây.” Ôn Lương ngại ngùng , thăm dò hỏi, “Tôi uống nhiều … gì quá đáng ?”
Ví dụ như gọi thẳng là Phó Tranh chẳng hạn?
Tuy nhận nhầm gì to tát, nhưng đối với nhận nhầm thì phần thất lễ, nhất là với như Hạ Đông Thành.
Hạ Đông Thành mỉm : “Không .”
Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm: “Không thì .”
“ em nôn đầy .” Hạ Đông Thành tiếp.
“Gì cơ?!”
Ôn Lương trợn mắt há hốc mồm.
“Gì mà ngạc nhiên thế? Cả áo khoác bông của em cũng dính, vứt .”
Ôn Lương gượng, vén chăn xuống giường: “Xin … cái đó… áo bao nhiêu tiền, đền cho .”
“Không cần , thiếu một chiếc áo.”
Với Hạ Đông Thành thì đúng là đáng gì, Ôn Lương nghĩ một lát : “Hay là tối nay mời ăn một bữa nhé?”
Anh từng giúp cô bắt Trương Quốc An, giờ giải vây cho cô ở quán bar, mời ăn tối là điều nên làm.
Hạ Đông Thành ngẩng lên cô: “Được.”
Anh chỉ chiếc túi giấy sofa: “ , nhờ mua cho em áo khoác bông mới, em thử xem ? Có thích ?”
“Gu thẩm mỹ của Đông Thành ca chắc chắn sai.”
“Là thư ký mua.”
Một cú “vỗ m.ô.n.g ngựa” vỗ trúng chân ngựa.
Ôn Lương: “…”
Cô lấy chiếc áo khoác trong túi , là áo trắng, dáng ngắn.
Cô kéo khóa mặc , gương thử, : “Gu thẩm mỹ của thư ký Đông Thành ca cũng tệ.”
Hạ Đông Thành: “…”
Ôn Lương cởi áo , nhà vệ sinh rửa mặt, dùng khăn giấy lau khô.
Lớp trang điểm mặt trôi, cô ghé sát gương soi, vết sẹo mặt còn rõ ràng như .
Cô chỉnh tóc, che đơn giản bên má.
Ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt Ôn Lương lướt quanh phòng, thấy điện thoại của đang đặt táp đầu giường, bèn bước tới cầm lấy, tiện tay nhấn nút nguồn.
Hử?
Điện thoại pin?
Ôn Lương ấn giữ nút nguồn, điện thoại khởi động , pin vẫn còn hơn nửa.
Hạ Đông Thành như đoán cô đang nghĩ gì, lên tiếng: “Có liên tục gọi điện cho em, sợ làm phiền nên tắt máy giúp em, hy vọng bỏ lỡ chuyện gì quan trọng.”
“Không .”
Lịch sử cuộc gọi đổ về liên tục.
Ôn Lương xem qua, bộ là cuộc gọi từ Phó Tranh.
Có lẽ liên lạc với cô nên mới cuống cuồng như .
Có nên gọi ?
Ôn Lương còn đang do dự thì Hạ Đông Thành đóng laptop , dậy : “Chúng ăn tối thôi.”
Đã hơn bốn giờ chiều, đến nhà hàng là quá năm giờ, thời gian khá hợp lý.
“Được.” Ôn Lương đáp, mặc áo khoác, cất điện thoại túi.
Nhà hàng do Ôn Lương chọn.
Hạ Đông Thành ở Giang Thành lâu, nhờ cô giới thiệu một chỗ ăn ngon, cô bèn chọn một quán cơm gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-410-an-toan-dung-lam-phien.html.]
Hạ Đông Thành ăn thử xong khen ngớt.
Ăn một nửa, điện thoại của Ôn Lương để bàn đổ chuông.
Cô cầm lên , là Phó Tranh gọi tới.
Ôn Lương do dự một chút bấm từ chối.
Bây giờ cô nên gì với Phó Tranh.
Nghĩ ngợi một lúc, Ôn Lương mở giao diện tin nhắn, gửi cho Phó Tranh mấy chữ: An , đừng làm phiền.
Gửi xong, cô úp điện thoại xuống bàn, với Hạ Đông Thành.
Hạ Đông Thành thoáng hiện lên một tia thâm ý trong mắt: “Sao máy?”
“Không gì quan trọng.” Ôn Lương đáp qua loa.
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông.
Ôn Lương cầm lên , vẫn là Phó Tranh.
“Hay là em cứ , là chuyện quan trọng.” Hạ Đông Thành , “Tôi nhớ chiều nay Trương Quốc An đến Giang Thành , gì mới trong lúc thẩm vấn.”
Nghĩ đến chuyện sáng nay, Ôn Lương mím môi, dứt khoát tắt máy: “Không , cần .”
Ánh mắt Hạ Đông Thành lóe lên, khóe môi nhếch lên một nụ mờ mịt.
Ăn tối xong cũng gần bảy giờ.
“Đi thôi, em ở ? Tôi đưa về.” Hạ Đông Thành .
Ôn Lương báo tên khu chung cư.
Hạ Đông Thành đưa cô đến cổng khu, Ôn Lương mở cửa bước xuống xe, vẫy tay với : “Cảm ơn Đông Thành ca, em mời lên nữa, tạm biệt.”
“Hẹn gặp .”
Đợi Ôn Lương trong, Hạ Đông Thành mới lái xe rời .
Ôn Lương khởi động điện thoại sảnh tòa nhà.
Một loạt cuộc gọi đổ về.
Toàn bộ là từ Phó Tranh.
Trước thang máy đang đợi, Ôn Lương ngẩng đầu thấy nút lên tầng sáng đèn, cúi xuống màn hình điện thoại, thấy của Phó Tranh, cô do dự một chút bấm gọi .
Vài giây , tiếng chuông quen thuộc vang lên — từ ngay bên cạnh truyền tới.
Ôn Lương ngẩn hai giây, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phó Tranh, dọa sợ giật .
“Phó Tranh?! Anh… nãy giờ lên tiếng?”
Lúc nãy cô mải xem điện thoại, cứ tưởng đợi bên cạnh là cư dân trong tòa nhà.
Phó Tranh ngậm một điếu thuốc hút hết trong tay, ánh mắt u ám chằm chằm cô, tầm mắt rơi bên má trắng trẻo lộ vết sẹo lờ mờ ánh đèn.
Anh nhớ rõ, sáng nay khi ở đồn cảnh sát, cô còn trang điểm.
Tóc cô lúc đó còn búi cao, giờ thì buông xõa.
Áo cô mặc cũng khác .
Ánh mắt Phó Tranh ánh lên vẻ đau đớn, đó tối sầm đáng sợ, như con thú thương đang gồng chịu đựng.
Lông mày nhíu chặt, tay nắm đến mức khớp xương kêu răng rắc, gì, chỉ cô chăm chăm.
Vài giây , Phó Tranh bước tới giữa hai cửa thang máy, dí điếu thuốc nắp thùng rác, nghiến mạnh, tàn lửa tắt lịm, đầu thuốc cũng vỡ vụn.
Dõi theo ánh mắt , Ôn Lương mới thấy, đó chất đầy đầu mẩu thuốc lá, chân cũng đầy tro thuốc.
Ôn Lương rùng , sống lưng lạnh toát, cảm giác như thứ Phó Tranh nghiến nát là điếu thuốc mà chính là cô .
Truyện nhà Xua Xim
Cô vô thức lùi một bước, nuốt nước bọt: “…Phó Tranh, thế?”
Anh hôm nay thật kỳ lạ, chỉ vì cô điện thoại thôi ?
Phó Tranh , cô chằm chằm, từng bước tiến gần, như cố hết sức kiềm chế bản , giọng khàn khàn hỏi từng chữ một:
“Hôm nay, khi rời khỏi đồn cảnh sát… em ?”
Mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc và khí thế đàn ông bao trùm khiến Ôn Lương theo phản xạ nín thở: “Tôi lái xe lòng vòng một chút.”
“Còn gì nữa?”
“Đến quán bar uống chút rượu.”
“Còn gì nữa?”
Ôn Lương nhướng mày: “Tôi nghĩa vụ báo cáo hành trình của với .”
Vừa dứt lời, cửa thang máy cũng mở .
Ôn Lương bước .
(…)