Năm giờ rưỡi chiều, Ôn Lương đúng giờ đến cổng trường mẫu giáo chờ đón.
Dưới sự dẫn dắt của giáo viên, các em nhỏ xếp hàng ngay ngắn cổng.
Từng hàng “chim cánh cụt” nhỏ chiều cao na ná khiến Ôn Lương hoa cả mắt.
Phó Thi Phàm thấy Ôn Lương liền nở nụ vui mừng, đang định gọi lên thì bỗng nghĩ đến điều gì đó, vội ngậm miệng.
Cô bé gì đó với giáo viên lon ton chạy về phía Ôn Lương.
Lúc Ôn Lương mới thấy con bé, liền bước lên hai bước: “Phàm Phàm.”
Phó Thi Phàm đến gần, đầu các bạn cùng lớp, mới : “Thím ơi, chúng về nhà thôi.”
“Ừ.” Ôn Lương tháo chiếc balo nhỏ lưng cô bé, xách theo nắm bàn tay mũm mĩm dắt về phía xe: “Phàm Phàm, hôm nay ở trường thấy thế nào?”
“Cũng ạ, các bạn đều thiện, chỉ là cô giáo chăm sóc cháu kỹ quá, cứ như thể cháu chẳng làm gì cả …”
Cô giáo gia cảnh nhà Phó Thi Phàm tầm thường, mới từ nước ngoài chuyển về, sợ con bé quen, nên mới để ý quá mức.
“Được , Phàm Phàm của chúng thông minh lắm. Một tuần thôi ? Đợi một tuần, thím sẽ với cô giáo, con cũng thể góp ý trực tiếp để cô giáo hiểu thêm về con.”
Bị giáo viên chú ý quá mức đúng là .
Phó Thi Phàm mới đến một ngày, dù vẫn còn nhỏ, vẫn cần cô giáo chăm sóc. Đợi con bé quen với trường lớp , sẽ đối xử như những bạn khác.
“Phó Thi Phàm!”
Một giọng trẻ con non nớt vang lên từ phía .
Phó Thi Phàm nhận ngay, đó là giọng bạn cùng bàn.
Cô bé vờ như thấy, với Ôn Lương: “Thím ơi, bánh vòng thím làm ngon lắm, các bạn cháu ai cũng thích!”
“Thích là .” Ôn Lương ngoái đầu : “Phàm Phàm, nãy thím thấy ai gọi con thì ?”
Phó Thi Phàm ngẩng mặt, chớp đôi mắt to: “Có ạ?”
“Vậy chắc thím nhầm .”
Truyện nhà Xua Xim
Trong lúc chuyện, hai tới bên chiếc xe con.
Ôn Lương mở cửa xe phía , Phó Thi Phàm hì hục trèo lên.
Sau khi đưa cô bé về biệt thự Tinh Hà Loan, Ôn Lương trở về nhà .
Về việc nên nhận vai Tô Diệu , cô hỏi ý kiến của Đường Thi Thi.
Nghe xong, Đường Thi Thi lập tức hào hứng: “Tôi chân tay đều ủng hộ! A Lương, cố lên, giật luôn giải Ảnh hậu !”
“Còn gì , đến Ảnh hậu ?”
“Thì đặt mục tiêu chứ! Không cần Ảnh hậu cũng , thử vai cũng chẳng mà, dù cũng là vai chính đấy!”
Ôn Lương ngẫm nghĩ: “Tôi suy nghĩ thêm .”
Cô còn kịp quyết định thì Hạ Đông Thành nhắn tin, báo với cô rằng Trương Quốc An nhập cảnh, đang cảnh sát Vân Nam tạm giữ và sẽ sớm chuyển giao cho Giang Thành.
Nghe xong, Ôn Lương mừng như phát điên.
“Cảm ơn nhiều lắm Đông Thành ca, thật cảm ơn thế nào cho đủ.”
Cô nhắn WeChat.
Ngoại trừ khi kết hôn với Phó Tranh, cô từng vui đến .
Trương Quốc An do của Hạ Đông Thành áp giải giao nộp cho cảnh sát, kẻ khó lòng chen tay nữa. Dù nội gián cũng dè chừng nhà họ Hạ mà dám tay.
Hạ Đông Thành vẫn giữ thái độ khách khí như khi:
“Không cần cảm ơn, chắc mấy ngày nữa Trương Quốc An sẽ về đến Giang Thành. Đến lúc đó, sẽ thể đòi công bằng cho bác trai .”
Ôn Lương mừng hồi hộp chờ đợi hai ngày, nhận cuộc gọi từ cục trưởng.
Cô bắt máy, khách khí vài câu hỏi:
“Chú ơi, Trương Quốc An về đến Giang Thành ạ?”
“Chưa, chiều nay mới tới.”
“Vậy hôm nay chú gọi điện là…”
“Tôi báo cho cháu , đầu thú .”
Ôn Lương: “!”
Cô sững đặt điện thoại xuống, cầm chìa khóa xe vội vàng lao đến đồn cảnh sát.
Trước khi Trương Quốc An đến Giang Thành vài giờ mà đầu thú?!
Chắc chắn là kẻ chủ mưu tin, thể xoay chuyển nữa, nên đẩy một kẻ thế chịu tội!
Đến nơi, Ôn Lương đỗ xe, chạy vội sảnh lớn, thẳng tới văn phòng cục trưởng.
Cốc cốc cốc—
Tiếng gõ cửa vội vàng như mất kiên nhẫn, Ôn Lương lớn tiếng:
“Chú ơi, chú trong đó ? Là cháu, Ôn Lương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-406-lay-mot-giai-anh-hau-ve-nhe.html.]
“Vào .”
Ôn Lương đẩy cửa bước : “Cháu chào chú.”
Bất ngờ, cô khựng bước, ngạc nhiên đang sofa đối diện cục trưởng — Phó Tranh.
“Sao ở đây?”
Phó Tranh ngước mắt, sắc mặt nặng nề: “Ngồi xuống .”
Ôn Lương gật đầu với cục trưởng, xuống bên cạnh Phó Tranh:
“Chú ơi, chú đầu thú thật ạ? Xác định liên quan đến vụ án năm đó ?”
Cục trưởng gật đầu, liếc Phó Tranh bên cạnh cô: “Hiện tại đang thẩm vấn, chờ kết quả sẽ rõ.”
Nói xong, ông đặt tách xuống, dậy:
“Chú phòng thẩm vấn xem thử, hai đứa đây chờ
chút.”
“Vâng ạ.” Ôn Lương khẽ, tay siết chặt quai túi xách.
Sắp làm sáng tỏ . Cuối cùng cũng thể đòi công bằng cho ba!
Cục trưởng rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa .
Ôn Lương thả lỏng, đầu Phó Tranh:
“Sao đến đây?”
Phó Tranh cúi về , hai tay đan đặt lên đầu gối, mắt chăm chú mặt bàn, cô: “Anh đưa đầu thú.”
Ôn Lương nhướn mày: “Là ^m tự thú?”
Vậy nghĩa là, chắc là thế do kẻ chủ mưu đẩy ?
“Cảm ơn , Phó Tranh.” Cô mỉm .
Phó Tranh cúi đầu, nhắm mắt , môi mím chặt.
Anh mở miệng thế nào, bởi đầu thú… là Phó Việt.
Anh cho cô hiểu — cái c.h.ế.t của ba cô, bắt nguồn từ hai em nhà họ Phó.
Nếu Phó Việt đưa yêu cầu hoang đường với Sở Tư Di.
Nếu đồng ý làm yêu của Sở Tư Di.
Nếu cẩn trọng hơn, để cô lấy dữ liệu dự án.
Nếu khi cô bỏ chạy, lập tức đuổi theo.
Có quá nhiều chữ “nếu”. Nếu những điều đó xảy , cha cô chết.
Và họ… cũng sẽ gặp .
Cô vẫn sẽ là con gái của một phóng viên bình thường, học xong cấp ba, thi đậu đại học.
Có lẽ cô sẽ gặp đàn ông cô yêu, cũng từ bỏ nhiếp ảnh, khi sớm trở thành một nhiếp ảnh gia.
Còn thì nghiệp như kế hoạch, làm ở tập đoàn Phó thị.
Có lẽ… họ vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp .
những điều đó xảy .
Cha cô chết.
Và họ gặp .
“Phó Tranh, ?”
Ôn Lương nhận sự khác thường ở , chậm rãi thu nụ mặt.
Anh… vẻ vui?
“A Lương.” Giọng Phó Tranh khàn khàn, thấp giọng hỏi: “Em đầu thú là ai ?”
“…Là ai ?”
Ôn Lương thoáng ngập ngừng, thuận theo câu hỏi của .
Nghe giọng , vẻ đó… cô quen ?
Cô từng nghĩ đến khả năng — kẻ vụ bắt cóc, cô thể quen?
Phó Tranh im lặng vài giây, :
“Là… Phó Việt.”
Ôn Lương cũng sững .
Cô sững sờ Phó Tranh, nhíu mày: “Phó Tranh, đang đùa em ?”
Sao thể là Phó Việt ?
Phó Tranh thẳng dậy, ánh mắt u tối thẳng mắt Ôn Lương, vẻ mặt nghiêm túc:
“A Lương, đùa em. Người đầu thú là Phó Việt. Chính đưa tới.”