Phó Tranh siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong mắt thoáng hiện một tia âm trầm.
Anh tin lời Phó Việt .
Họ lớn lên cùng , ai hiểu Phó Việt hơn — tình ^nh mềm yếu, do dự, gan làm bậy nhưng gan gánh hậu quả.
Những chuyện đó chắc chắn xúi giục, mới làm như .
Nếu Sở Tư Di, hai em họ chắc đến bước !
, căn nguyên sự việc cũng thể đổ cho Phó Việt.
Phó Tranh thực sự là hận sắt thành thép!
“Trước đây chị dâu phát hiện liên hệ với phụ nữ khác...”
“Là Sở Tư Di.” Phó Việt ngẩng đầu, đáp: “Cô của đuổi ^m khắp nơi, nên lén lút ^m đến , chúng cãi một trận.”
Vết cào cổ mà Tô Thanh Vân thấy chính là do Sở Tư Di gây .
chẳng thể gì, chỉ thể trơ mắt chị đau khổ, giãy giụa, suy sụp.
Nói thật, giờ Phó Tranh chuyện, Phó Việt cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng cần sống trong cảnh nơm nớp lo sợ nữa.
Phó Tranh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô hại c.h.ế.t ông nội, mà còn dám đến ^m ...”
Nói đến đây, bỗng khựng , con ngươi co rút, đột ngột nhớ điều gì: “Cái c.h.ế.t của ông nội…!”
“, ông nội vì mà qua đời, mà là vì ... Là khiến ông thất vọng...” Phó Việt đau đớn nhắm mắt .
Sở Tư Di đem chuyện hết với ông nội Phó, còn đổ hết cả vụ bắt cóc và cái c.h.ế.t của Ôn Vĩnh Khang lên đầu Phó Việt.
Ông cụ thể ngờ rằng, đứa cháu đích tôn luôn hiền lành, lễ độ trong mắt ông dính đến một mạng !
Người c.h.ế.t ai khác, chính là cha của Ôn Lương.
Vậy mà đứa cháu còn tham dự tang lễ, biểu hiện như chuyện gì.
Ông cụ Phó đả kích nặng nề, vô cùng thất vọng.
Ông vốn tự nhận là chính trực, luôn tiếc thương cho cái c.h.ế.t của Ôn Vĩnh Khang, ngờ hại c.h.ế.t ông chính là cháu !
Phó Tranh nghiến chặt răng, đ.ấ.m mạnh một cú tường, các đốt ngón tay đỏ ửng, da trầy rướm máu.
“Anh thật đáng chết!”
Thảo nào.
Thảo nào di chúc ông nội để kỳ lạ đến thế.
Phó Việt bệt xuống, ủ rũ lên trần nhà: “, đáng chết! Anh nghĩ xong nên xử trí thế nào ?”
Phó Tranh ngẩng mắt , nhịn tiến lên đá một cú chân.
Phó Việt chống tay dậy, lảo đảo ngoài: “Nếu nghĩ xong, về nhà .”
Khi tới cửa, phía vang lên giọng Phó Tranh: “…Vài hôm tới ở nhà chăm sóc chị dâu cho tử tế …”
Phó Việt khựng , “Tôi .”
Ôn Lương chờ trong văn phòng đến trời tối, khi gần hết kiên nhẫn thì Phó Tranh mới trở về.
Vừa thấy bước , Ôn Lương liền ngẩng đầu khỏi cuốn sách: “Tôi gọi điện …”
Còn hết câu, cô sửng sốt trợn tròn mắt.
Người đàn ông mặt so với lúc cứ như biến thành khác.
Trên mặt mấy chỗ tím bầm, tóc tai rối bời, cổ áo xộc xệch, cà vạt lỏng lẻo treo ngực, bộ vest đầy nếp nhăn, cực kỳ nhếch nhác, chẳng còn phong độ gì.
“Phó Tranh, ... đánh ?” Ôn Lương theo phản xạ đặt sách xuống, dậy.
Phó Tranh bất động tại chỗ, ánh mắt nóng rực cô, đáy mắt tối sâu, thứ gì đó đang cuộn trào.
Thấy gì, Ôn Lương bước lên một bước, nghiêng đầu dò hỏi:
“Anh làm thế?... Nhìn hoài làm gì?”
Phó Tranh đột nhiên bước nhanh tới, lời nào mà ôm chầm lấy cô, chôn đầu cổ cô, nhắm mắt thật sâu, giọng khàn đặc:
“...A Lương…”
Ôn Lương một tay đặt lên vai , nghiêng đầu: “Phó Tranh, rốt cuộc làm ?”
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ trắng mảnh mai của cô, khiến cô cố gắng kìm nén cảm giác né tránh.
Im lặng hồi lâu, Phó Tranh hít sâu một , khép hờ mắt , cảm xúc dần định: “Không gì.”
Anh từ từ lùi một bước, buông cô .
Ôn Lương ngẩng đầu, nhanh chóng nhận sự nặng nề trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-401-han-sat-khong-thanh-thep.html.]
Cô chằm chằm những vết sưng tím mặt : “Anh đánh với ai thế?”
“Ừm.” Phó Tranh khẽ đáp.
Ôn Lương kinh ngạc: “Tôi lấy hộp thuốc, .”
Văn phòng chủ tịch sẵn hộp thuốc dự phòng với vài loại thuốc cơ bản.
Phó Tranh gì, tiện tay cởi áo khoác gác lên lưng ghế, xuống sofa.
Ôn Lương đặt hộp thuốc lên bàn, xuống mở , ^m thuốc mỡ hỏi:
“Sao đánh ? Không tài xế ?”
Nói cách khác, ai dám đánh Phó Tranh?
Ai dám đánh đến mức ?
Phó Tranh im lặng .
Chờ mãi thấy trả lời, Ôn Lương liếc một cái, vặn nắp thuốc mỡ, lấy tăm bông chấm một ít: “Đưa mặt đây.”
Anh , cô cũng gặng hỏi.
Cô bằng lòng bôi thuốc cho , cũng chỉ vì cảm ơn chuyện vì cô mà giao dịch với Sở Tư Di.
Phó Tranh ngoan ngoãn nghiêng đầu về phía cô, Ôn Lương nhẹ nhàng chấm thuốc mỡ lên mặt , một cảm giác mát lạnh lan tỏa.
Ôn Lương liếc : “Có đau ?”
“Cũng tàm tạm.” Phó Tranh cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng vô hạn.
Tim Ôn Lương đập thình thịch, lưng tê rần, vội né tránh ánh mắt, chuyên tâm bôi thuốc: “Trừ mặt , còn chỗ nào thương ?”
“...Có.” Phó Tranh khựng một lát .
“Ở ?”
Ôn Lương theo bản năng đánh giá .
Phó Tranh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đặt lên n.g.ự.c , ánh mắt rời:
Truyện nhà Xua Xim
“Ở đây. Vết thương ở đây… chỉ em mới chữa …”
Khóe miệng Ôn Lương giật giật, lập tức rút tay : “Phó Tranh, thể bớt mặt dày ?”
Bất ngờ, cô xoay tay nắm lấy tay .
“Sao? Đổi ý ?” Phó Tranh nhướng mày, khóe môi cong cong, lộ vẻ nhàn nhạt.
“Đổi cái đầu !” Ôn Lương trừng mắt: “Tay thế ?!”
Phó Tranh cúi đầu , mu bàn tay đỏ ửng, khớp tay sưng tấy, còn rớm máu.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Ôn Lương hừ lạnh, đặt thuốc mỡ trở hộp: “Vết thương nhỏ? Vậy khỏi bôi thuốc.”
“Ê ê ê!”
Phó Tranh lập tức ngăn cô, lấy tuýp thuốc nhét tay cô:
“Cần chứ, cần bôi thuốc!”
Ôn Lương lườm một cái, kéo tay lên, tay còn nhẹ nhàng dùng tăm bông bôi thuốc mỡ.
Phó Tranh ngẩng đầu, dáng vẻ cô chuyên chú cúi đầu chăm sóc, hàng mi cụp xuống, lòng đầy cảm xúc.
Nếu như thể sớm chú ý đến cô, quan tâm cô, che chở cho cô… thì liệu cô còn thích nữa ?
Tiếc là… đời nếu.
Chuyện về cha cô, vẫn mở lời thế nào…
Cô luôn kính trọng Phó Việt, nếu cha cô c.h.ế.t liên quan đến … cô nhất định sẽ đau lòng…
Phó Tranh khẽ thở dài.
“Xong .”
Ôn Lương ném tăm bông thùng rác, thu dọn hộp thuốc, :
“Giờ thì thể chuyện chứ?”
Phó Tranh sững , cửa sổ:
“Trời cũng tối , em đói ? Mình ngoài ăn chút gì đó, ăn chuyện?”
Gân xanh trán Ôn Lương giật giật.
Từ lúc xuống xe đến công ty, họp hành, mất tăm, giờ thành bữa tối?
Cô nghi ngờ nghiêm túc — Phó Tranh rõ ràng là cố ^nh đùa giỡn cô.