Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 391: Cơn giận
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:32:13
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Lương vẻ mặt của Phó Việt, nhất thời rõ thật giả.
Nếu là thật, mối quan hệ của với phụ nữ là gì? Tại thể với Tô Thanh Vân – gối đầu giường?
Nếu là giả, thì câu ý nghĩa gì?
Cô còn định hỏi thêm, thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Ôn Lương lấy điện thoại , thấy là cuộc gọi của Kỷ Đan, tim cô đập mạnh mấy nhịp, hiệu với Phó Việt bước xa hơn vài bước để máy.
“Bắt Trương Quốc An ?” Cô lập tức hỏi ngay khi bắt máy.
Đầu dây bên , giọng Kỷ Đan chút áy náy: “Xin , . Trương Quốc An rơi tay khác .”
Ôn Lương sững , tim như hụt một nhịp. “Rơi tay khác?”
Có là do kẻ phái tới để giải cứu Trương Quốc An ?
Nếu thì khó cơ hội bắt nữa .
Sở Tư Di chịu chỉ điểm.
Phải làm đây… mới thể báo thù cho cha?
“ . Khi truy bắt Trương Quốc An, chúng gặp hai nhóm chặn đường. Sau đó phát hiện hai nhóm cùng phe. Một nhóm là đến để cứu Trương Quốc An, còn nhóm thì rõ mục đích, và chính nhóm đó bắt .”
Ôn Lương thở phào một nhẹ nhõm.
Không rơi tay bên giải cứu, thì vẫn còn chút hy vọng.
“Vậy phiền điều tra rõ phận của nhóm đó và mục đích bắt Trương Quốc An, càng sớm càng . Tôi thể trả thêm tiền,” Ôn Lương .
Mạnh Kim Đường chạy trốn thì cũng , theo tin Mạnh Sách truyền về, Vương Đại Hải và Trương Quốc An rõ ràng quen , chỉ cần bắt Trương Quốc An thì vẫn thể truy Vương Đại Hải.
Giờ cô chỉ mong Trương Quốc An nhanh chóng sa lưới. Càng kéo dài thời gian, Vương Đại Hải càng dễ tẩu thoát.
“Tôi hiểu.”
Cúp điện thoại xong, Ôn Lương thì còn thấy bóng dáng Phó Việt nữa.
Cô cũng để tâm, trở phòng khách.
Trên lầu, Phó Việt gọi một cuộc điện thoại, giọng lạnh lùng: “Trương Quốc An rơi tay họ mà là một nhóm khác, lập tức theo dấu vết, nhất định đưa Trương Quốc An về tay chúng .”
Truyện nhà Xua Xim
Người phái báo rằng Trương Quốc An bắt, Phó Việt cứ ngỡ là rơi tay của Ôn Lương.
Nghe cuộc điện thoại của Ôn Lương mới còn một nhóm khác nhúng tay .
Vẫn còn cơ hội để vãn hồi.
Ôn Lương dẫn Phó Thi Phàm chào bà cụ xem trường mẫu giáo.
Sau Tết Nguyên tiêu, các trường mẫu giáo lượt khai giảng, thời gian còn nhiều.
Ôn Lương dẫn Phó Thi Phàm đến trường của Phó Duệ để khảo sát, bảo cô bé so sánh với hai trường từng xem đó.
Dù ở chung trường với Phó Duệ sẽ bạn, nhưng vẫn xem Phó Thi Phàm thích .
Cuối cùng, Phó Thi Phàm vẫn chọn trường mẫu giáo tư thục nơi Phó Duệ đang học.
Ôn Lương làm thủ tục nhập học cho cô bé, trực tiếp bỏ qua lớp chồi để lớp nhỡ.
Thực với tình cách lanh lợi của Phó Thi Phàm, học lớp lớn cũng chẳng vấn đề gì. nửa năm cô bé vẫn
đủ tuổi lớp một, nên Ôn Lương quyết định để cô học lớp nhỡ một năm rưỡi.
Trường mẫu giáo sẽ khai giảng ngày 17 tháng Giêng, tức là ngày .
Còn một ngày mai nữa, Phó Thi Phàm thở dài ai oán.
Từ trường mẫu giáo , Ôn Lương đưa cô bé tới trung tâm thương mại mua vài bộ đồ mới, cặp sách nhỏ, hộp bút và các vật dụng học tập.
Đang mua sắm thì Ôn Lương nhận cuộc gọi từ cảnh sát, Sở Tư Di gặp cô.
Ôn Lương liếc sang cô bé bên cạnh, liền hẹn ngày mai.
Rời trung tâm thương mại, hai cùng ăn tối.
Khi bữa tối kết thúc, hơn bảy giờ tối. Nhóm học viên trong lớp chụp ảnh sẵn sàng đợi tiết học thứ ba trong nhóm chat.
Ôn Lương lái xe đến biệt thự Tinh Hà Loan, thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đậu ở cổng.
Phó Tranh về ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-391-con-gian.html.]
Ôn Lương xuống xe, mở cửa , bế Phó Thi Phàm ngoài, lấy túi đồ và quần áo đưa cho cô bé: “Phàm Phàm, nhà , ngày gặp .”
Cô hứa với Phó Thi Phàm sẽ đưa cô bé đến trường ngày khai giảng.
Phó Thi Phàm ôm túi giấy to tướng gần chạm đất, đáng thương cô: “Thím ơi, con xách nổi, thím đưa con ?”
Cô bé lanh lợi nhận hai lớn hình như đang giận .
Chính xác hơn là chú giận dỗi, còn thím thì cứ như chuyện gì xảy .
Giờ chú ở nhà, cô bé bỏ lỡ cơ hội thế ?
Ôn Lương chớp mắt, nhéo nhẹ má cô bé, nhận lấy túi đồ: “Đi nào, thím đưa con .”
Trong lòng cô thầm lắc đầu, nhận thật nên.
Rõ ràng quyết định chuyện giữa cô và để ảnh hưởng tới Phó Thi Phàm, mà nãy
vô thức tránh mặt, trong vì sợ gặp .
Hơn nữa, suy nghĩ đó quá rõ ràng, cô bé nhận mất .
Ôn Lương thở dài trong lòng, thể như nữa.
Cửa phòng khách mở sẵn, ánh đèn ấm áp hắt từ cửa sổ.
Ôn Lương đưa Phó Thi Phàm nhà, phòng khách một bóng .
Cô đặt đồ xuống sofa, thì cô bé đảo mắt tinh ranh, hét to lên tầng hai: “Chú ơi! Con về nè!”
Ôn Lương: “……”
Cô Phó Thi Phàm.
Phó Thi Phàm he he, mặt lộ rõ vẻ chột .
Ôn Lương xắn tay áo định cù cô bé một trận thì tiếng bước chân từ cầu thang.
“Cô Ôn, tiểu thư Phó.” Trợ lý Dương tay cầm một tập hồ sơ bước xuống, mỉm với hai , “Tổng giám đốc Phó còn đang ở công ty, bảo về lấy một tài liệu.”
Thấy là trợ lý Dương, gương mặt Phó Thi Phàm lộ rõ vẻ thất vọng, qua Ôn Lương, phụng phịu xuống sofa: “Chú khi nào mới về ạ?”
Trợ lý Dương : “Hiện giờ công ty bận, lẽ tối nay chú về muộn.”
“Vậy …”
“Nếu còn gì thì xin phép .” Trợ lý Dương gật đầu chào, cầm hồ sơ rời khỏi biệt thự.
Dì giúp việc từ nhà vệ sinh , Ôn Lương chào hỏi, dặn dò chuyện Phó Thi Phàm học, xoa đầu cô bé: “Phàm Phàm, thím còn việc, về đây.”
“Vâng ạ, thím đường cẩn thận. Thím nhớ ngày đưa con đến trường nha!”
“Thím quên !”
Ôn Lương chào tạm biệt dì Vương và Phó Thi Phàm, rời khỏi biệt thự.
Chiếc xe màu đen vẫn còn đậu ở cửa.
Trợ lý Dương bên cửa xe, tay tựa lên mui như đang đợi ai.
Thấy Ôn Lương bước , tiến một bước: “Cô Ôn.”
“Trợ lý Dương, còn ?” Ôn Lương tò mò hỏi.
“Tôi… với cô vài câu.” Trợ lý Dương chút do dự.
“Anh .”
“Thật , việc tổng giám đốc Phó nâng đỡ Sở Tư Di, cùng cô dự tiệc… đều là lý do.” Trợ lý Dương tiết lộ.
Mấy ngày nay, khí áp quanh tổng giám đốc Phó thấp đến mức lạnh lẽo, tới cũng khiến khác rùng .
Các thư ký ở phòng chủ tịch mỗi báo cáo đều run rẩy.
Những trưởng phòng cầm tài liệu cần ký duyệt thì ngoài cửa do dự lâu, cuối cùng vẫn đưa cho trợ lý Dương để đối diện với cơn giận của sếp.
Trợ lý Dương khổ tâm chết.
Anh mấu chốt ở Ôn Lương.
Anh nhất định cứu chính .
Ôn Lương ngờ mấy chuyện , ngạc nhiên: “Lý do gì?”
“Tổng giám đốc Phó cô chịu ấm ức khi làm trợ lý cho Sở Tư Di, nên chủ động thương lượng với cô . Vì cô thích giúp, nên gì.”