Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 357: Cha con ruột

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:31:38
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lương và Phó Thi Phàm bước phòng khách thì lập tức chạm mặt với Phó Thanh Nguyệt.

Gương mặt Phó Thanh Nguyệt nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua Ôn Lương đầy lạnh lùng và che giấu sự bất mãn.

Ôn Lương giữ bình tĩnh, lễ phép lên tiếng chào:

“Cháu chào cô, chào bà nội ạ.”

“Grandma!”

Phó Thi Phàm lon ton chạy tới mặt Phó Thanh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như đóa hoa đang nở rộ, “Bà đến ạ!”

Phó Thanh Nguyệt cúi xuống, hôn nhẹ lên má Phó Thi Phàm:

“Thi Phàm, bà đến đón con , vui ?”

Phó Thi Phàm thoáng ngẩn , khẽ “” một tiếng, hai tay đan , đầu ngón tay chạm ngập ngừng: “Giờ… giờ về luôn ạ?”

Con bé vẫn còn rời , làm bây giờ?

Phó Thanh Nguyệt thấy nụ vui vẻ gương mặt cháu gái, sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Sao thế? Con về với bà !?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Thi Phàm tái nhợt, lí nhí đáp:

“Không… … chỉ là con đây thêm vài hôm nữa…”

Hôm nay là giao thừa, Phó Thanh Nguyệt trở về tất nhiên là định ở vài ngày để ăn Tết. phản ứng của Thi Phàm khiến bà khó chịu thôi, bà lập tức trừng mắt Ôn Lương nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu gái, kéo thẳng cửa:

“Đi! Bây giờ theo bà về ngay!”

Phó Thi Phàm run b.ắ.n , m.ô.n.g hạ thấp, cố sức giãy khỏi tay bà nhưng làm gì .

“Cô ơi!”

Ôn Lương bước đến chắn mặt Phó Thanh Nguyệt, “Cô định làm gì ? Thi Phàm chịu về…”

“Cô còn mặt mũi nữa ? Ly hôn mà còn dây dưa với A Tranh, cô tưởng chắc? Cũng tại cô thể sinh con, nên nó mới nghĩ đến chuyện giữ Thi Phàm! Nếu cô thật sự ơn nhà họ Phó thì nên tránh xa A Tranh !”

Những lời lẽ đảo ngược trắng đen của Phó Thanh Nguyệt khiến Ôn Lương bừng bừng lửa giận. Cô hít sâu một , cố kìm , đang định mở miệng phản bác thì bà cụ tiến lên kéo tay em gái:

“Thanh Nguyệt! Con năng kiểu gì thế hả!”

Phó Thanh Nguyệt hất tay bà cụ , giận dữ chỉ tay Ôn Lương:

“Con sai ? Trước đây A Tranh xuất huyết dày là vì ai? Không vì cô ? Ly hôn còn buông tha , chỉ A Tranh ngu ngốc mới thấu thủ đoạn của cô !”

“Ngày Tết , con định để ai yên hả?”

Bà cụ giận đến mức gằn giọng. 

Phó Thi Phàm dọa sợ đến bật nức nở.

Ôn Lương lập tức tiến lên dỗ dành thì một cánh tay bất ngờ vươn tới cô, ôm lấy con bé.

Ôn Lương , thấy ôm Phó Thi Phàm là Phó Tranh.

Anh ôm con bé bằng một tay, tay còn nhẹ nhàng lau nước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, giọng dỗ dành dịu dàng:

“Thi Phàm, đừng , chú ở đây. Con về thì sẽ ai ép con cả.”

Phó Thi Phàm rúc mặt vai Phó Tranh, nức nở thút thít.

Phó Tranh nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, ánh mắt sắc lạnh sang Phó Thanh Nguyệt, ngữ khí trầm : “Cô ạ, về thì yên mà ở nhà ăn Tết. Còn nếu ở yên thì nhất Los Angeles , chỗ đó hợp với cô hơn.”

Phó Thanh Nguyệt trừng mắt Phó Tranh thể tin nổi:

“A Tranh, cháu đang đuổi cô đấy ? Cô là cô của cháu đấy! Cháu vì phụ nữ mà—”

“Người phụ nữ mà cô đang đến chính là cháu yêu.”

Giọng Phó Tranh nặng nề, từng chữ rõ ràng như đá nện xuống lòng . “Cháu kính trọng cô là bề , nhưng nếu cô giữ thể diện vài ngày thì cháu ngại mời cô rời .”

Ôn Lương liếc sang , nét mặt vẫn lạnh lùng biểu cảm.

Anh tha cho kẻ gây cái c.h.ế.t của ông nội, nỗi khổ riêng, nhưng chịu rõ là nỗi khổ gì.

Người yêu, lẽ là Sở Tư Di mới đúng — từng mặc nhiên thừa nhận như .

“Được lắm, lắm!”

Phó Thanh Nguyệt tức đến bật , “Bây giờ cháu về phía cô , đến cả cô ruột cũng nhận nữa!”

Bà hừ lạnh một tiếng, hậm hực bước lên lầu. Khi ngang qua Ôn Lương, bà liếc mắt lạnh lẽo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-357-cha-con-ruot.html.]

“Nể mặt A Tranh, chấp cô. , đừng mơ chạm Thi Phàm nữa!”

Nói dứt lời, bà "thình thịch thình thịch" lên lầu.

Đợi bóng bà khuất hẳn nơi cầu thang, bà cụ mới sang an ủi Ôn Lương:

“Tiểu Lương, cháu đừng để bụng. Tính ^nh bà chiều hư từ bé, cứ chuyện gì ý là làm loạn lên, mấy chục năm nay vẫn . Haiz…”

“Cháu mà, bà đừng lo.”

Ôn Lương mỉm đáp lời.

Ông bà nhà họ Phó ơn với cô, vài lời trách mắng đau ngứa, cô thể nhẫn nhịn. Dù cũng chỉ gặp mặt một hai mỗi năm.

“Vậy cháu thật sự chơi với thím nữa ?”

Phó Thi Phàm vòng tay ôm cổ Phó Tranh, đôi mắt đỏ hoe Ôn Lương đầy cam lòng, giọng nức nở hỏi.

“Đương nhiên là .”

Phó Tranh lập tức đáp, “Con chơi với thím thì chơi, chẳng ai cấm con .”

nếu bà nội giận thì ?”

“Bà chỉ giận nhất thời thôi. Hơn nữa, chú ở đây mà.”

“Vâng…”

Phó Thi Phàm gục đầu lên vai Phó Tranh, vẻ mặt vô cùng tin tưởng, bám lấy như keo.

Hai một lớn một nhỏ, càng càng giống cha con ruột.

Truyện nhà Xua Xim

Bà cụ lặng lẽ quan sát cảnh tượng , liên tưởng đến những lời của Thanh Nguyệt, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một suy nghĩ tưởng.

Chẳng lẽ… Thi Phàm thật sự là con ruột của A Tranh?

Phó Thanh Nguyệt sống độc nhiều năm, đột nhiên nhận nuôi trẻ con?

Đứa trẻ còn giống A Tranh như đúc.

Hơn nữa, Thi Phàm khỏe mạnh, cha ruột của con bé bỏ rơi?

Một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh, thể đến tay phụ nữ đơn như Phó Thanh Nguyệt nhận nuôi?

bà cũng , A Tranh loại tùy tiện bên ngoài gây chuyện. Nếu thật sự là cha đứa bé, nó là ai?

Hay là… bà nghĩ quá nhiều?

Tâm trí bà cụ xoay vòng như ruột chín , nhưng cuối cùng để lộ gì ngoài.

Buổi trưa, cả nhà miễn cưỡng ăn bữa cơm giao thừa coi như yên . Ôn Lương trò chuyện cùng bà một lúc lấy cớ việc, rời khỏi biệt thự.

Cô lái xe đến quán cà phê hẹn với Mạnh Sách, nhóc đến từ sớm, ở góc khuất trong quán, ngừng ngó cửa, lòng căng như dây đàn, tay đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ Ôn Lương tuyên án tử.

“Chị ơi, chị đến ạ.”

Ôn Lương xuống mặt .

Thấy cô bình tĩnh gọi đồ uống với nhân viên phục vụ, Mạnh Sách bất giác siết chặt nắm tay.

Đợi nhân viên rời , liền chờ nổi, vội vàng thể hiện giá trị của bản :

“Chị ơi, chuyện về chú Vương hôm đó, em hỏi bố em .”

Nói thật, hôm đó đầu óc rối như tơ vò, lòng thì tuyệt vọng.

Chị Lương xinh , tiền, thời nay chuyện từng ly hôn chẳng là gì cả, hơn nữa chị còn giúp nhiều.

Còn thì ? Chẳng gì cả, ngược còn để chị lo lắng đủ chuyện.

Chuyện xảy , Mạnh Sách tài nào tưởng tượng nổi lý do gì chị chia tay .

Về đến nhà, điều đầu tiên làm là hỏi bố chuyện chị Lương nhờ, dối ít, chỉ mong moi thông tin ích, ít nhất thể chứng minh rằng bản vô dụng.

Ôn Lương bất ngờ, cô cứ tưởng mấy ngày nay sẽ chẳng còn tâm trạng mà hỏi han gì.

“Em .”

“Bố em tiền của chú Vương đúng là vay của Trương Quốc An. Người là bạn nối khố từ nhỏ của bố em. Hồi nhỏ nhà bố em gặp chuyện, ông bà nội bắt cải tạo, bố gửi đến nhà họ hàng, nhưng bán sang nhà ông bà nội hiện giờ. Sau , bố em ^nh cờ gặp Trương Quốc An khi ông lên thành phố làm thuê… Thật em hề chuyện bố em từng bán. Giờ ông già nên còn để tâm nữa…”

Ôn Lương cúi mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, gật đầu khẽ:

“Chị hiểu .”

Loading...