Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 356: Cố nhân?

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:31:37
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, lớp học nhiếp ảnh của Ôn Lương khai giảng đêm Giao thừa, buổi thứ hai diễn mùng Bảy Tết.

Tối hôm đó bảy giờ, Ôn Lương ngay ngắn màn hình máy tình, mở phần mềm học trực tuyến và phòng học livestream.

Trong phòng học hình ảnh, là trợ lý đang điều chỉnh thiết .

Ôn Lương liếc vòng bạn bè WeChat của lớp học, thấy nhiều học viên đang sôi nổi trò chuyện trong nhóm, chờ livestream bắt đầu tám chuyện.

Một học viên :

“Chuẩn bắt đầu , hồi hộp quá! Má ơi, may mắn thật đấy, tận mùng Sáu mới thấy thông báo mở lớp, đăng ký đúng suất cuối cùng luôn!”

Một khác tiếp lời:

“Cậu may thật, canh từ sớm , thấy mở đăng ký là chốt luôn.”

Ôn Lương thoáng nghi hoặc.

Cô đăng ký từ ngày mười mấy, theo lời mấy thì đáng kín chỗ từ lâu .

Chắc là rút, trống một suất nên cô mới chen .

lúc , trong livestream vang lên giọng nam trong trẻo, trầm ấm:

“Chào các bạn, ?”

“Rõ ạ!”

“111.”

“Triết thần!”

Phần bình luận phía lập tức nhảy liên tục.

“Nghe rõ là . Trợ giảng kiểm danh một lượt, khi nào đủ lớp thì bắt đầu buổi học.”

Một phút , trợ giảng gửi tin nhắn: “Đã điểm danh đủ.” “Vậy chúng bắt đầu. Các bạn chắc thấy mục lục khóa học , bài đầu tiên hôm nay, chúng sẽ về các thể loại nhiếp ảnh và phong cách, cùng xem qua một tác phẩm xuất sắc…”

Ôn Lương chăm chú, học ghi chép.

Giọng giảng của Đông Triết dịu dàng, mạch lạc, nội dung súc tìch mà cuốn hút.

Không , hai tiếng học trôi qua vèo một cái.

“Được các bạn, buổi học hôm nay đến đây thôi. Trợ giảng sẽ gửi bài tập nhóm, mong các bạn thành đúng hạn nhé.”

Ôn Lương tắt livestream, ôm vở ghi chép trở phòng ngủ.

Phó Thi Phàm đang trùm chăn chơi game.

Ôn Lương vén chăn lên giường, trong chăn xem vở ghi, ôn bộ các điểm kiến thức học.

Cô lấy điện thoại, tải gói bài tập mà trợ giảng gửi, xem qua sơ sơ.

Gói bài tập mười bức ảnh, yêu cầu học viên phân tìch kỹ thuật thể hiện của ảnh dựa nội dung buổi học, đồng thời chụp năm bức ảnh theo kỹ thuật đó để nộp.

lúc , WeChat vang lên tiếng thông báo.

Ôn Lương – là lời mời kết bạn mới.

Trong lòng cô căng thẳng – mời kết bạn tên là "Đông Triết".

nhóm để so đối chiếu tài khoản chủ nhóm, phát hiện mời đúng là thầy Đông Triết.

Anh kết bạn với cô làm gì?

Ôn Lương nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý lời mời, nhắn :

“Chào thầy ạ.”

Cô giống như một học sinh ngoan ngoãn lời.

Trên màn hình hiện dòng "Đối phương đang nhập chữ..." nhấp nháy, Đông Triết nhắn :

“Tiểu Lương, mấy năm gặp, cần khách sáo như chứ?”

Ôn Lương sững , vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

Anh ý gì?

Anh quen cô?

Cô quen ?

Ôn Lương gõ vài chữ, dừng một chút bấm gửi: “Xin , em hiểu ý thầy lắm, thầy em ạ?”

Đông Triết gửi một chuỗi dấu ba chấm, như thể đang cạn lời:

“Lúc em mới đến Philadelphia, ở ký túc xá, là giúp em giới thiệu căn hộ đó, em quên ?”

Ôn Lương kinh ngạc dòng tin nhắn.

Là thật ?

ký ức thời gian ở nước ngoài, cô nhớ gì cả.

Cô trả lời:

“Thật xin , khi về nước em gặp tai nạn xe, ký ức thời gian đó mơ hồ lắm ạ.”

Đông Triết:

“Thật ? Bảo em về nước mà chẳng liên lạc gì với , còn xóa khỏi danh bạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-356-co-nhan.html.]

Xóa ?

Ôn Lương nhíu mày.

Sau khi tỉnh vụ tai nạn, cô nhớ rõ là còn ký ức, nên dám tự tiện xóa ai cả.

Chẳng lẽ cô nhớ sai?

nghĩ nhiều nữa, gửi một sticker biểu cảm: “Chắc lúc đó thấy quen tên nên lỡ tay xóa mất. Thật xin . Thầy là bạn học của em hồi ở nước ngoài ?”

Đông Triết:

“Không . Anh từng ở Philadelphia vài năm, hồi đó làm hội trưởng hội sinh viên Hoa. Chúng quen trong nhóm chat Hoa ở đó.”

Ôn Lương:

“Thì . Cảm ơn thầy vì giúp đỡ em khi đó.”

Đông Triết:

“Hồi đó em cảm ơn .”

Sau đó, Đông Triết gửi một đoạn tin nhắn thoại.

Ôn Lương bấm – giọng dễ truyền từ loa ngoài, trong gian yên tĩnh của phòng học càng rõ ràng hơn:

“Sau khi em xóa , tưởng em ghét nên dám làm phiền em nữa. Không ngờ em đăng ký lớp nhiếp ảnh của , chắc là duyên phận .”

“Cũng nhờ hôm thầy chỉ dẫn trong nhóm thi. À, khi em đăng ký lớp thì suất học kín ? Là thầy chủ động thêm em ?” – Ôn Lương tò mò hỏi.

Đông Triết gửi tin thoại:

. Em học nhiếp ảnh ? Anh thể dạy em.”

Ôn Lương ngạc nhiên:

“Chẳng em đang học lớp của thầy ?”

Đông Triết:

“Theo kinh nghiệm giảng dạy của , lớp online hiệu quả cao bằng học trực tiếp. Em đang ở Giang Thành đúng ?”

Ôn Lương:

“Vâng ạ.”

Đông Triết:

“Anh cũng đang ở Giang Thành. Nếu em đồng ý, chúng thể hẹn dã ngoại chụp ảnh, dạy trực tiếp cho em.”

Nghe đến đây, Ôn Lương chút động lòng.

Ôn Lương:

“Thật ? Tuyệt quá! Em học

chứ? ... em thể rủ thêm một bạn cùng ạ?”

Thật , Đông Triết đối với cô vẫn là xa lạ.

thể cảnh giác, nên rủ Chu Phàm cùng.

Đông Triết trả lời nhanh:

“Được chứ.”

Ôn Lương:

“Vậy Tết, khi nào thầy rảnh thì báo em một tiếng nhé.”

Đông Triết:

“Đừng gọi là thầy nữa. Anh là Hạ Đông Thành, hồi em gọi là Đông Thành ca.”

Truyện nhà Xua Xim

“Thím ơi, con cũng dã ngoại với thím, ạ?”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng của Phó Thi Phàm.

Con bé ranh ma lắm, thấy Ôn Lương ôm điện thoại nhắn tin mãi thì sinh nghi.

Ôn Lương giật b.ắ.n , theo phản xạ tắt màn hình điện thoại. Quay sang thì thấy Phó Thi Phàm đang hí hửng, đôi mắt tròn xoe đầy lanh lợi.

“Xem ^nh hình . Nếu lúc đó con còn ở trong nước, thím sẽ dẫn con .”

Ôn Lương mở màn hình, khách sáo nhắn thêm vài câu với Hạ Đông Thành.

“Yeah yeah yeah!”

Phó Thi Phàm vui vẻ reo lên.

Chiều ba mươi Tết, là ngày Ôn Lương hẹn gặp Mạnh Sách.

Đường Thi Thi trở về nhà họ Đường, trong căn hộ cao tầng giờ chỉ còn Ôn Lương và Phó Thi Phàm.

Sáng hôm đó, hai thím cháu cùng dán câu đối trong nhà. Ăn sáng xong thì trở về nhà cũ.

Chưa bước phòng thấy giọng của bà cụ: “Con gấp cái gì? A Lương chẳng lẽ hại con bé Phàm ?”

Lập tức giọng nữ khác đáp :

“Phàm Phàm mà ở với nó thì chỉ học hư thôi! Mấy ngày nay gọi cho con lấy một cuộc, chẳng là nó xúi giục thì còn ai? Con đến đón con bé về ngay!”

Là Phó Thanh Nguyệt.

Loading...