Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 350: Bộ đồ này rất hợp với em
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:23:38
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Lương sang Phó Thi Phàm bên cạnh, im lặng mấy giây, :
“Không ăn ?”
Phó Thi Phàm lắc lắc cái đầu nhỏ, chớp mắt: “Phàm Phàm đói mà.”
Ôn Lương đành nhéo cái bụng mũm mĩm của bé, dậy bước khỏi bồn nước nóng.
Cô dùng khăn tắm lau sơ qua , mặc áo choàng và buộc chặt dây, do dự một chút mới mở cửa ngoài.
Phó Tranh đang ghế sofa trong phòng khách, tập trung màn hình laptop mặt, ngẩng đầu lên, trông như đang làm việc.
Ôn Lương thấy đồ ăn vặt ghế sofa, tới cầm lên, thuận miệng hỏi: “iPad ?”
Phó Tranh vẫn chăm chú màn hình, đáp.
Ôn Lương nhíu mày, bước đến, giơ tay lên vẫy vẫy mặt :
“Tỉnh , Phó Tranh, iPad ? Phàm Phàm
chơi.”
Phó Tranh ngẩng đầu:
“iPad ở trong cặp tài liệu treo giá áo của .”
Ôn Lương tới, lấy iPad từ trong cặp, thì thấy giọng Phó Tranh từ phía :
“Xin nhé, cháu gái nhỏ ở nhà nghịch một chút…”
Cô nhướn mày, cầm iPad trở , thuận miệng :
“Phó Tranh, mà cũng xin ? Không giống chút nào.”
Phó Tranh cô, :
“Tôi đang họp video.”
Ôn Lương khựng , biểu cảm mặt cứng đờ.
Cô há miệng, chỉ mấp máy môi:
“Không thể nào?”
“Lừa em làm gì?”
Ôn Lương nghi hoặc bước sang bên cạnh liếc — quả thật là đang họp video…
Vậy là những hành động vẫy tay lúc nãy của cô, cả những câu ... tất cả đều thấy?
Ôn Lương đỏ bừng cả mặt, vô cùng hổ, vội vã bỏ chạy.
ngờ dây áo choàng mắc góc bàn.
Cô chạy quá nhanh, “soạt” một tiếng, dây rơi xuống đất, áo choàng mở tung.
Vẻ tuyệt mỹ lộ trọn vẹn mắt Phó Tranh.
Ôn Lương khựng , cúi đầu dây áo đất, ngẩng đầu — bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của Phó Tranh đang chăm chú .
“Á—” Cô hét lên một tiếng, nhưng nghĩ đến cuộc họp video nên lập tức ngậm miệng , chỉ mấp máy môi: “Phó Tranh, đừng !”
Gói đồ ăn vặt trong tay rơi xuống đất, Ôn Lương luống cuống che n.g.ự.c , đặt iPad lên bàn, cúi nhặt dây áo.
Không ngờ Phó Tranh nhanh hơn, nhặt lấy dây áo, tùy ý quấn quanh ngón tay, ánh mắt sâu xa cô, mấp máy môi:
“Rất . Bộ hợp với em lắm.”
Ôn Lương khẩu hình, kéo hai bên áo choàng che , trừng mắt , mấp máy môi một cách phẫn nộ:
“Trả dây đây!”
Phó Tranh lắc đầu, dậy khỏi ghế, mấp máy môi: “Để buộc cho em.”
Ôn Lương lùi một bước, xua tay:
“Không cần! Tôi tự làm!”
“Để .” Phó Tranh tiến thêm một bước.
Hai tiếp tục đối thoại lời.
Ôn Lương dây dưa với , khó chịu liếc một cái, kéo áo che , bực bội : “Mau lên!”
Phó Tranh nhếch môi , cầm dây áo bước lên, nghiêng , môi vô tình lướt qua tai Ôn Lương, hai
tay vòng lưng cô, luồn dây qua, buộc một chiếc nơ bướm ngực.
Vừa buộc, thấp giọng :
“Lúc thấy bộ đồ đầu, tưởng tượng đến dáng em khi mặc …”
“Biến thái!” Ôn Lương nghiến răng chửi nhỏ.
Cô lập tức lùi hai bước, kéo giãn cách, nhặt lấy đồ ăn vặt và iPad nhanh chóng chạy về phòng tắm nước nóng.
Nhìn bóng lưng cô chạy trốn, Phó Tranh nhịn khẽ thành tiếng.
Anh trở sofa, cuộc họp video laptop tắt từ lâu.
Phó Thi Phàm thấy Ôn Lương về, liền thở hổn hển trèo lên, quấn khăn quanh :
“Thím ơi, thím lâu thế mới về?”
“Lúc nãy tìm thấy iPad.” Ôn Lương đáp nhẹ nhàng.
Phó Thi Phàm bên cạnh hồ, chân nhỏ ngâm nước, ôm iPad xem hoạt hình, bên cạnh là đồ ăn vặt, trông vô cùng thoải mái.
Hai ngâm nước nóng cả buổi chiều, Phó Thi Phàm ngâm nữa, bèn quấn khăn, ôm iPad ngoài.
Ôn Lương bên hồ, do dự.
Vừa ngâm xong nước nóng, nhẹ nhõm, cô mặc quần áo ngay.
nếu mặc áo choàng , Phó Tranh – tên biến thái đó – thể giở trò.
Ôn Lương đành quần áo, mới bước ngoài.
Không ngờ tới nơi thì thấy Phó Tranh , hình như ngoài.
Thôi .
Cô đặt áo choàng giỏ đồ dơ, ở đây dọn phòng sẽ giặt và khử trùng.
Còn bộ đồ bơi , Ôn Lương liếc một cái, thấy ghét liền ném thẳng thùng rác.
Đến giờ ăn tối, Phó Tranh từ ngoài về, mang theo cơm tối cho ba .
Thấy Ôn Lương đồ của , gì.
Ba ăn tối với trong bầu khí khá hòa hợp.
Phó Thi Phàm buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, tựa đầu lòng Ôn Lương, lẩm bẩm: “Thím ơi, con ngủ với thím.”
Phó Tranh :
“Tối nay em ngủ với Phàm Phàm .”
Căn phòng là kiểu phòng suite, hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng ngủ riêng biệt, thể khóa trái.
Lại Phó Thi Phàm bên cạnh, Ôn Lương cũng lo Phó Tranh giở trò.
Cô gật đầu đồng ý.
Sau khi dỗ Phó Thi Phàm rửa mặt xong, Ôn Lương cùng bé về phòng ngủ.
Chờ Phó Thi Phàm ngủ say, cô dậy, tựa đầu giường chơi điện thoại.
Mạnh Sách hỏi cô ăn tối , Ôn Lương trả lời: “Ăn . Còn các em?”
Mạnh Sách gửi một icon mặt khổ:
“Bọn em đang ăn… nhưng chẳng ai ăn, chỉ uống rượu. Em chắc cũng tránh …”
“Uống ít thôi, cho sức khỏe. Không thì tìm lý do trốn .”
“Vâng.”
Khoảng một tiếng , Ôn Lương gửi tin nhắn:
“Ăn xong ?”
“Chưa… lát nữa còn trò chơi. Không bao giờ mới xong. Chị ngủ nhé, mai gặp.”
“Ừ, mai gặp.”
Ôn Lương nhóm lớp nhiếp ảnh một câu, đó đặt điện thoại xuống, ngủ.
Một đêm mộng mị.
Sáng sớm hôm , cô rửa mặt xong về phòng .
Mạnh Sách chắc sẽ đến tìm cô ăn sáng, thể để cô đang ở chỗ Phó Tranh.
Trước khi , hiểu , cô liếc thùng rác.
Bên trong trống rỗng.
Chắc là nhân viên dọn phòng đổ .
Ôn Lương về phòng, đang định mở cửa thì cửa mở , một nam một nữ .
Cô gái là đồng nghiệp nữ của Mạnh Sách, cô mỉm với Ôn Lương:
“Chị ăn sáng ?”
Người đàn ông chắc là bạn trai của cô , thấy tối qua Ôn Lương trong phòng, liền đến qua đêm cùng.
“Chưa.”
“Đi cùng bọn em nhé?”
Ôn Lương là cô chỉ khách sáo, nên mỉm từ chối:
“Không cần , chị ăn cùng Mạnh Sách.”
“Vậy bọn em .”
Hai rời , Ôn Lương phòng bộ đồ khác, nhắn tin cho Mạnh Sách: “Em dậy ?”
Lâu thật lâu thấy phản hồi.
Cô gọi điện cho Mạnh Sách, ai bắt máy.
Chắc là tối qua uống nhiều, giờ vẫn tỉnh?
Ôn Lương đích đến gõ cửa phòng Mạnh Sách, gõ mấy , bên trong vẫn động tĩnh.
Cô đập mạnh hơn:
“Mạnh Sách? Mạnh Sách?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-350-bo-do-nay-rat-hop-voi-em.html.]
Vẫn phản ứng.
Cô gọi điện nữa, tới lúc sắp ngắt máy tự động thì đầu dây bên bắt máy.
Giọng Mạnh Sách khàn khàn, mơ màng ngái ngủ, như thể mới tỉnh:
“Alo, chị ơi?”
Ôn Lương định thì đột nhiên thấy tiếng hét của một cô gái ở đầu dây bên : “Á—!!!”
Đầu dây bên bỗng trở nên hỗn loạn.
Ôn Lương lờ mờ thấy tiếng cô gái hét:
“...Mạnh Sách, ở trong phòng …”
Truyện nhà Xua Xim
Chương 351 – Em sẽ chia tay với
“Rầm” một tiếng, dường như điện thoại rơi xuống đất, âm thanh hỗn loạn lập tức mơ hồ, xa xăm hẳn .
Ôn Lương nhíu mày, trầm giọng hỏi:
“Mạnh Sách, em đang ở ?”
Đầu bên vang lên tiếng xột xoạt nhỏ, hồi lâu ai trả lời.
“Mạnh Sách?”
Giọng của Mạnh Sách lúc gần như sụp đổ, hoảng loạn và mất kiểm soát, câu chữ lộn xộn:
“... Chị... chị ơi... em... em cũng ... em...” Giọng tái nhợt và run rẩy, mang theo nghẹn ngào, sức lực.
Nền âm thanh phía văng vẳng tiếng một cô gái đang .
Ôn Lương đến đây, trong lòng suy đoán mơ hồ.
Cô giữ bình tĩnh, rõ ràng:
“Em là đàn ông, gặp chuyện thì đừng hoảng, hết giữ bình tĩnh.”
“Giờ em mặc quần áo , sang cạnh điện thoại nội tuyến ở đầu giường, đó ghi phòng, cho chị .”
Vài giây , Mạnh Sách đáp khẽ: “0305.”
“Được , chị sẽ qua ngay. Em yên đó, cố nhớ chuyện xảy .”
Phòng khách sạn mà công ty đặt cho nhân viên trong đợt team-building ở tầng 4, mà 0305 thuộc khu vực công ty thuê. Đáng là, công ty sắp xếp cho Mạnh Sách ở phòng 0405 – như thể uống say nhầm phòng.
Ôn Lương nhanh chóng đến cửa phòng 0305, gõ cửa.
Khoảng hai phút , cửa mới mở từ bên trong.
Mạnh Sách ăn mặc xộc xệch, sắc mặt tiều tụy. Khi thấy Ôn Lương, ánh mắt sáng lên như thấy cứu tinh, nhưng vụt tắt, như nhớ đến điều gì đó.
“... Chị.” Cậu nhỏ giọng, khẩn thiết gọi.
Ôn Lương vỗ nhẹ lên vai :
“Không , trong .”
Cô lúc Mạnh Sách đang lo sợ cô sẽ chia tay với .
cô vẫn moi câu trả lời từ phía nhà họ Mạnh, thể dễ dàng buông tay?
Cô bước phòng, tiện tay đóng cửa .
Phòng vẫn khá gọn gàng, chỉ khu vực cạnh giường là bừa bộn, quần áo vứt ngổn ngang đất.
Một cô gái đang co trong góc giường, đầu chôn giữa hai đầu gối, run rẩy nức nở. Tấm chăn kéo lên đến ngực, lộ bờ vai và cánh tay trắng mịn, da còn vương dấu vết cuộc mây mưa.
Ôn Lương trầm giọng, bình tĩnh hỏi:
“Cô gái, hết hãy bình tĩnh. Chuyện xảy ,
giờ nghĩ cách giải quyết. Cô cần báo cảnh sát ?”
Mạnh Sách sắc mặt đổi, nắm tay siết chặt đầy căng thẳng.
Tối qua, thực sự uống say đến mức nhớ gì cả...
Cô gái bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ:
“Không cần báo cảnh sát.”
Ôn Lương thoáng sững khi nhận gương mặt :
“Cô... Tạ tiểu thư?”
Tạ Mộc lau nước mắt nghẹn ngào :
“Hai . Mạnh Sách từng giúp một , xem như tối qua trả ơn. Tôi sẽ báo cảnh sát. Coi như... từng chuyện gì xảy cả. Hai cứ .”
Ôn Lương mấp máy môi, định gì đó, nhưng cuối cùng thôi.
“Được, cô cứ nghỉ ngơi . Nếu cần gì, cứ liên hệ với
.”
Cô để điện thoại sang Mạnh Sách:
“Lấy đồ của em, về phòng , tính tiếp.”
“... Vâng.”
Mạnh Sách như thể mất hồn, chỉ ngoan ngoãn theo bước chân của Ôn Lương.
Vừa khỏi phòng, vội vàng giải thích:
“Chị, chị tin em... em thực sự chuyện gì xảy . Em nhớ về thế nào nữa...”
“Về phòng tiếp.”
“... Vâng...”
Mạnh Sách ấp úng, ánh mắt dám thẳng cô, khẽ hỏi:
“... Chị, chị sẽ chia tay với em ?”
Ôn Lương đáp một cách thận trọng:
“Mạnh Sách, ai hảo cả. Chị sẽ vì một chuyện mà phủ định em , nhưng trong lòng chị... sẽ sự đề phòng.”
“Em hiểu ...”
Về đến phòng của Mạnh Sách, lấy thẻ mở cửa. Phòng ai. Giường của bạn cùng phòng vẫn
nguyên vẹn, chăn gối xếp gọn gàng, chứng tỏ đêm qua hề .
Vậy là... Mạnh Sách mất tích cả đêm, ai phát hiện?
Ôn Lương xuống ghế, ánh mắt nghiêm nghị .
Cậu luống cuống, hai tay xoắn lấy vạt áo, vô cùng bất an:
“Chị... chị thực sự tin em...”
“Đừng vội. Em xuống, từ từ kể xem tối qua xảy chuyện gì.”
Mạnh Sách đối diện, cau mày cố gắng nhớ : “Tối qua em uống nhiều... đến mức nhớ gì luôn... Mọi cứ cụng ly liên tục, em cũng chỉ uống mấy ly thôi, ngờ tửu lượng kém ...”
“Ký ức cuối cùng em nhớ là gì?”
Mạnh Sách nhắm mắt , càng nghĩ đầu càng đau: “Hình như là lúc đồng nghiệp mời rượu... đó nhớ gì nữa.”
“Em phòng 0305 là của Tạ Mộc ?”
Cậu lập tức lắc đầu như trống bỏi:
“Không ! Thật đấy chị, em . Hôm đó cô đám lưu manh trêu chọc, em tay giúp đỡ. Cô ngất xỉu, em đưa đến khách sạn, thôi. Từ đó liên lạc gì nữa...”
Ôn Lương im lặng, ánh mắt trầm tư.
Nếu đúng như , thì sự trùng hợp ... quá đáng ngờ.
Mạnh Sách uống say, vô tình đúng phòng Tạ Mộc – kể đến việc Tạ Mộc cũng say, khóa cửa. Tất cả điều kiện đều quá trùng khớp.
“Chị sẽ kiểm tra camera. Dù Tạ Mộc coi như chuyện gì, nhưng em cũng chuẩn tâm lý, phòng khi cô đổi ý.”
“Em hiểu...” Mạnh Sách chống khuỷu tay lên đầu gối, tay luồn tóc, cả như chú chó nhỏ bỏ rơi, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
“Chị... chị sẽ rời xa em, đúng ?”
Cậu rõ, đây Ôn Lương từng ly hôn vì phản bội. Trong lòng cô nhất định vết thương.
Ôn Lương trầm mặc vài giây, nhẹ giọng : “Mạnh Sách, giờ chị thể đưa câu trả lời. Đợi điều tra rõ ràng từ camera và hỏi đồng nghiệp em tính tiếp.”
Theo cô hiểu, Mạnh Sách là tỉnh táo, dễ làm chuyện đó. Nếu thật sự là say rượu, đúng phòng, đúng ... thì quá kỳ lạ. Rõ ràng điều mờ ám.
“Vâng...”
Cậu cô chia tay ngay lúc đó, là bao dung lắm .
“Em chỉnh tâm trạng . Chị kiểm tra camera.”
“... Em cùng chị nhé?”
“Không cần.”
Ôn Lương rời khỏi phòng, đến phòng giám sát, đề nghị trích xuất đoạn camera của tầng 2 và tầng 3 khu chính.
Nhân viên bảo vệ áy náy :
“Xin , khu vực chính gặp sự cố hệ thống từ hôm qua, hiện đang sửa chữa.”
“Thật ?” Ôn Lương nhíu mày.
“Thật đấy.” Nhân viên còn mở màn hình cho cô xem.
“... Được , cảm ơn.”
Rời khỏi phòng giám sát, Ôn Lương bóp trán, càng lúc càng cảm thấy điều khuất tất.
Ngay lúc , cô gọi cho Phó Sinh.
Tiếng chuông vang lên mấy lượt mà ai bắt máy, mãi đến khi tự động ngắt. Cô gọi nữa, mới .
Giọng tỉnh dậy, khàn khàn, phần khó chịu: “Chuyện gì?”
“Anh ba, bán em với Phó Tranh đúng ?”
Phó Sinh khựng một giây, ho khẽ, giọng dịu : “... A Lương, hết cách . Em tính Phó Tranh mà...”
“Tối qua uống ít nhỉ?”
“Bọn họ hứng lên, cứ mời rượu, từ chối .”
Phó Sinh kéo áo lên, vô tình đụng vết xước cổ do con mèo nhỏ cào.
“Thế Mạnh Sách uống bao nhiêu? Nó bảo uống nhiều, em tin.”
“Nó dối . Uống nhiều thật. Có định chuốc rượu, cản .”
“Là ai?”
“Lúc đó đông , rõ. Hình như mấy bên bộ phận kinh doanh. Có kẻ kiểu ‘em trai tửu lượng như chuốc thì phí’, thấy câu đó thấy bất nên mới chặn .”