Mạnh Sách vẫn như thường lệ, chặn quyền xem bài đăng với cha và các bậc trưởng bối, sợ họ đang yêu dò hỏi lung tung.
Còn những khác thì hề chặn, bởi chia sẻ niềm vui với bạn bè.
Chẳng bao lâu khi bài đăng đăng lên, quả nhiên bạn bè, bạn học, đồng nghiệp đều lượt để lời chúc phúc.
Giữa muôn vàn lời chúc , một bình luận của Phó Sinh: “Chúc hai mãi bên .”
Mạnh Sách trả lời: “Cảm ơn giám đốc Phó.”
Ngay đó, Phó Sinh liền chụp màn hình bài đăng và gửi cho Phó Tranh.
Phó Tranh chằm chằm màn hình điện thoại, bức ảnh đôi bàn tay đan chặt lấy , ánh mắt tối sầm, sâu như đáy vực thấy lối thoát.
Bàn tay trong ảnh trắng trẻo thon dài, chỉ cũng là tay con gái.
Anh và Ôn Lương kết hôn ba năm, nhận tay cô?
Phó Thanh còn chu đáo chụp luôn cả phần bình luận bên gửi kèm.
Dù bài đăng chỉ biểu tượng trái tim và ảnh, nhưng qua lời chúc mừng của bạn bè và phản hồi của Mạnh
Sách, còn nghi ngờ gì nữa, đây là một bài đăng công khai chuyện tình cảm.
Bàn tay đang cầm điện thoại từ từ siết , gân xanh mu bàn tay nổi rõ.
Biểu cảm bề ngoài của Phó Tranh trông vẫn bình thản, nhưng trong mắt tràn đầy hận ý đen kịt.
Trong lòng , con thú hoang đang phong ấn bỗng chốc thức tỉnh, gào thét điên cuồng, như xé xác Mạnh Sách thành từng mảnh.
Ôn Lương!
Em giỏi lắm!
Hôm qua em còn hứa với sẽ cố tình xa lánh nữa, cho và Mạnh Sách cơ hội cạnh tranh công bằng.
Hôm nay, em rõ thái độ của với Sở Tư Di, thật lòng với em.
Vậy mà tối nay em ở bên Mạnh Sách ?
Em thích nó đến thế ?!
Vậy còn là gì trong mắt em?!
Truyện nhà Xua Xim
Phó Tranh nghiến chặt răng, cố nén sự chua xót nơi cổ họng, tắt màn hình điện thoại.
Anh mệt mỏi ngả tựa ghế sofa, dùng một tay che mắt, trong lòng như một ngọn núi lửa phun trào dữ dội, thiêu đốt bầu trời, khói mù che kín cả ánh sáng.
Trong góc sâu tăm tối nơi tâm trí, một ý nghĩ độc ác dần len lỏi, xuyên thủng lớp đất lạnh lẽo, âm thầm mọc rễ, nảy mầm.
Nếu cô ngoan, thì bẻ gãy đôi cánh của cô .
Cô bay nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên .
“Chú ơi, chú ?” – Giọng trẻ con non nớt vang lên, đầy lo lắng.
Âm thanh như ánh mặt trời len qua tầng mây u ám, khiến sự điên cuồng trong lòng Phó Tranh dịu vài phần.
Anh bỏ tay , mở mắt Phó Thi Phàm: “Phàm Phàm, chú , chỉ là mệt chút thôi.”
“Vậy chú mau nghỉ .”
Phó Tranh lắc đầu:
“Chú chờ thím về ngủ.”
Phó Thi Phàm liếc đồng hồ, ngáp dài:
“Gần chín giờ , chắc thím sắp về nhỉ?”
“Chắc sắp…” – Anh khẽ thì thầm, ánh mắt thoáng một tia u tối.
Phó Thi Phàm buồn ngủ chịu nữa, đầu gật gù ngủ luôn ghế sofa.
Phó Tranh bế cô bé lên giường bệnh, đắp chăn cẩn thận.
Anh một sofa, chằm chằm cánh cửa phòng, đợi Ôn Lương trở về.
Ôn Lương tiễn Mạnh Sách về nhà, một lái xe bệnh viện.
Tới cửa phòng bệnh, cô gõ cửa, đẩy , liền bắt gặp ánh mắt đen láy của Phó Tranh.
Ôn Lương sững một chút, đó quanh phòng, thấy chăn giường phồng lên: “Phàm Phàm ngủ ?”
“Ừ.” – Phó Tranh vẫn chăm chú cô, ánh mắt sâu hun hút như thấu tâm can.
“Anh gì mà ghê thế?” – Ôn Lương thấy rợn khi chằm chằm.
Phó Tranh thu ánh mắt:
“Không gì. Em đưa Phàm Phàm về để nó ở đây một đêm?”
Ôn Lương nhẹ:
“Về thì hơn, ở đây tiện.”
Cô bước đến cạnh giường.
Phó Thi Phàm gọn trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ, ngủ ngon lành, miệng đôi lúc còn mấp máy, trông cực kỳ đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-340-da-khong-ngoan-thi-be-gay-canh-cua-em.html.]
Ôn Lương mà nỡ đánh thức cô bé.
Cô đưa tay chọc nhẹ má Phó Thi Phàm, mềm mại, mịn màng như da em bé.
Khi rút tay , vô tình chạm — Phó Tranh chẳng tới gần từ lúc nào, mắt rời khỏi cô, ánh tối đen như mực.
Ánh mắt chạm , hiểu Ôn Lương thấy lạnh sống lưng, như ma quỷ chạm , nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh:
“Phó Tranh? Anh mà phát tiếng gì hết ?”
“Là do em quá tập trung, thấy.” – Anh đáp.
“Vậy ?”
“Ừ.”
Ôn Lương cảm thấy Phó Tranh đêm nay thật là kỳ lạ, như luồng khí lạnh lẽo bao quanh.
Cô nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng đánh thức Phó Thi Phàm và rời khỏi nơi .
“Phàm—”
Chưa kịp gọi hết câu, gáy bỗng đau nhói, đầu óc trống rỗng, mắt tối sầm ngất lịm.
Phó Tranh đỡ lấy thể mềm nhũn của cô, gương mặt thanh tú dịu dàng, ánh mắt tràn đầy say mê.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: “Lương , đừng trách …”
Biệt thự Tinh Hà Loan.
Nghe thấy tiếng xe cổng, dì Vương vội chạy : “Tiên sinh, chẳng đang ở bệnh viện ? Sao giờ về?”
Bà mới về mấy ngày trông cháu, Phó Tranh xuất huyết dày, định sáng mai tới viện thăm.
Phó Tranh đóng cửa xe, vòng sang ghế phụ, bế Ôn Lương đang bất tỉnh :
“Phàm Phàm ngủ trong xe, dì bế con bé lên phòng, nếu nó hỏi về phu nhân thì bảo là cô ngủ.”
“Vâng.” – Dì Vương nghi ngờ gì, bế Phó Thi Phàm nhà.
Phó Tranh bế Ôn Lương lên phòng ngủ chính.
Anh đặt cô xuống giường lớn, cúi đầu gương mặt thanh tú, kiềm chế mà cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại.
Nhân lúc cô tỉnh, Phó Tranh hôn đến khi môi cô sưng đỏ.
Nhìn gương mặt ngủ yên của cô, thầm nghĩ: Lúc là ngoan nhất.
Anh cởi giày, khăn quàng cổ, áo khoác, váy cô , chỉ để lớp đồ giữ nhiệt bên trong.
Trong đầu chợt hiện lên đêm ở Na Uy, cũng là cảnh tượng như thế — đồ giữ nhiệt bó sát làm nổi bật đường cong cơ thể cô…
Ánh mắt Phó Tranh lướt qua từng tấc da thịt, thở dần dần nặng nề.
Anh vội dời mắt, đắp chăn cho cô, cẩn thận tẩy trang.
"Đinh—"
Tiếng tin nhắn vang lên.
Phó Tranh lục trong túi áo khoác của cô, lấy điện thoại, mở khoá.
Là Mạnh Sách nhắn:
“Chị ơi, về đến nhà ?”
Ánh mắt Phó Tranh ánh lên tia sắc lạnh, kiềm chế con thú trong lòng, trả lời:
“Về .”
Mạnh Sách: “Vậy là .”
Phó Tranh tiếp tục:
“Cũng muộn , chị rửa mặt đây, chúc ngủ ngon.”
Mạnh Sách: “Chị ơi, ngủ ngon nha.”
Phó Tranh kéo xuống xem lịch sử trò chuyện.
Không lời lẽ mờ ám, chỉ là bạn bè ăn uống bình thường.
Có lẽ những điều mờ ám chỉ diễn trong thực tế.
Phó Tranh mặt lạnh như băng, tắt màn hình, đặt điện thoại sang bên.
Anh tắm, đồ ngủ, cạnh Ôn Lương, đưa tay kéo cô lòng.
Lâu mới ôm cô.
Anh nhắm mắt, đắm chìm trong hương thơm quen thuộc từ tóc và cơ thể cô, dần dần chìm giấc ngủ.
Nửa đêm, Phó Tranh tiếng rên nhẹ đánh thức.
“…Ba… ba ơi…”
Cô như đang gặp ác mộng, liên tục mớ, giấc ngủ yên.
Phó Tranh đưa tay sờ trán cô — nóng rực.
Cô sốt .