Khi Mạnh Sách nhắc đến “ba ”, tim Ôn Lương khẽ lỡ mất một nhịp.
Cô cụp mắt, gắp một con tôm hùm lớn, chậm rãi bóc vỏ, đưa lên miệng ăn.
Chờ Mạnh Sách xong, Ôn Lương suy nghĩ một chút, nuốt thức ăn lên tiếng:
“Nghe , quả thực vẻ như cố tình nhắm .”
Mạnh Sách gật đầu, “Chắc chắn . Cảm giác của là giải quyết vấn đề, mà chỉ xử lý ba .”
Ôn Lương nhịn bật vì cách diễn đạt .
“, dù vấn đề với vật liệu, thì trách nhiệm chẳng nên thuộc về bên công ty thi công ?”
Mạnh Sách giải thích: “Công ty chỉ tên thôi, phần vật liệu là do ba phụ trách.”
Ôn Lương khẽ gật đầu tỏ ý hiểu. Cô gắp một con tôm khác, ngẩng đầu thẳng mắt Mạnh Sách, mím môi :
“Cho mạo hỏi một câu. Liệu vật liệu ba sử dụng, thực sự vấn đề chứ? Tôi nghi ngờ , chỉ là đây là mấu chốt của sự việc.”
Mạnh Kim Đường là kẻ từng bắt cóc – một kẻ đạo đức, bất chấp pháp luật. Việc dùng vật liệu kém chất lượng vốn gì lạ.
trong mắt Mạnh Sách, ông là cha đáng kính, đương nhiên sẽ một mực tin tưởng.
Chỉ sợ Mạnh Kim Đường chẳng thể xoay chuyển tình thế, nên mới chấp nhận phận – chỉ còn Mạnh Sách che mắt trong u mê.
Mạnh Sách kiên định :
“Không vấn đề gì . Ba thật thà, làm nghề bao nhiêu năm từng xảy chuyện như .” Nghe đến mấy chữ “ thật thà”, Ôn Lương khẽ rũ mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia châm biếm.
Cô gắp một miếng thịt kho tàu, ăn : “Cậu từng nghĩ đến khả năng thế ? Hai mới về nước, quen thị trường trong nước, gấp gáp nhận công trình – thể bên cung cấp vật liệu lừa ?”
Mạnh Sách ngẩn , suy nghĩ gật đầu: “Cũng khả năng đó.”
Ôn Lương uống một ngụm nước ấm, tiếp:
“Hay là thế , tìm quen, nhờ kiểm tra một nữa. Chúng cũng thuê thêm một bên kiểm định tư nhân kiểm tra song song, xem kết quả thế nào.”
“Nếu hai bên cùng cho kết quả giống , thì thể là vật liệu vấn đề thật. Nếu ba , thì nên truy cứu trách nhiệm bên cung cấp. Dù chủ nhà cố tình tố cáo cũng chẳng thể làm gì hơn.”
“Nếu kết quả hai bên khác , khả năng cao là vu khống. Khi đó mới tính đến việc liệu liên quan gì đến sự bắt tay giữa chủ nhà và cán bộ giám sát .”
Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Sách sáng rực lên đầy hy vọng:
“Được! Cảm ơn chị nhiều lắm, Ôn Lương! Nếu chị, thật sự làm gì tiếp theo nữa!”
Ôn Lương bình thản , khóe môi cong nhẹ: “Không gì, ăn cơm . Cậu mới thực tập, đừng để chuyện ảnh hưởng đến công việc.”
“Ừm ừm!”
Mạnh Sách gật đầu lia lịa.
Dù cố thu nụ , nhưng sự vui mừng trong mắt vẫn giấu .
Cậu thỉnh thoảng liếc Ôn Lương, nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt cô, vội vã .
Ban đầu, khi còn ở Na Uy, Mạnh Sách bắt chuyện với cô chủ yếu vì thấy cô giống Hoa, mà ngoại hình đúng gu .
Không ngờ, hai đến từ cùng một quê hương.
Sau vài tiếp xúc, tình cảm của Mạnh Sách đối với Ôn Lương còn chỉ là bề ngoài nữa – từ vẻ ngoài đến tính cách, càng lúc càng cuốn .
Lời chỉ dẫn của cô khi làm việc, sự dịu dàng của cô khi chăm sóc Phó Thi Phàm, cả sự nghĩa khí lúc cô chủ động đề nghị giúp đỡ… tất cả đều khiến Mạnh Sách thêm phần tin tưởng – rằng ánh đầu tiên của hề sai.
Ôn Lương chính là mà nắm lấy.
Dù cô từng ly hôn thì ?
Ôn Lương ngẩng đầu, vô tình chạm ánh mắt của Mạnh Sách.
Cậu mỉm , đôi mắt to cong cong, con ngươi nâu nhạt trong suốt như hổ phách chìm trong nước, lấp lánh cảm tình.
Trông vẻ đơn thuần.
Nhìn cũng , Mạnh Sách nghi ngờ gì việc cha thể dối.
Đó chính là đặc điểm của trẻ tuổi – kinh nghiệm còn quá ít.
Nếu chỉ là bạn bè thì , nhưng nếu đến chọn bạn đời, Ôn Lương tuyệt đối sẽ chọn kiểu như .
Cô hứng thú cùng ai đó “trưởng thành dần theo thời gian”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-327-cau-ca.html.]
Nếu Mạnh Sách con trai của Mạnh Kim Đường, lẽ giờ cô rời khỏi bàn ăn .
Sau bữa tối, hai xem phim trong rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại.
Vì còn sớm, Mạnh Sách đưa hộp bắp rang mới mua cho Ôn Lương:
“Chị đợi ở chỗ một lát nhé, em vệ sinh chút.”
Ôn Lương gật đầu.
Mạnh Sách rời rạp, theo biển chỉ dẫn trong trung tâm để tìm nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở khu vực khuất.
Khi rẽ một góc, bất ngờ va một .
“Bịch” – một cốc sữa rơi xuống đất, “xoạt” một tiếng, vỏ bao vỡ, sữa văng tung tóe.
Mạnh Sách theo phản xạ lùi vài bước, đống đổ đất, vội vàng ngẩng đầu:
“Xin , xin nhé!”
Người mặt là một cô gái trẻ, da trắng, khuôn mặt thanh tú.
Cô ly đổ, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn mỉm nhẹ nhàng với Mạnh Sách: “Không , chỉ là một cốc sữa thôi mà.”
Nói xong, cô cúi nhặt chiếc ly lên, nhà vệ sinh.
Nam – nữ dùng chung một khu vực rửa tay. Gần bồn rửa thùng rác và mấy cây lau nhà cũ đặt ở góc.
Mạnh Sách thấy cô gái ném ly thùng, tới lấy một cây lau.
Cậu vội bước gần, định cầm lấy cây lau giúp, ngờ chạm tay cô gái.
Cậu lập tức buông tay, tai dần đỏ lên:
“Xin , để lau cho.”
Cô gái định gì đó thì bác lao công đang súc cây lau bước tới, hỏi:
“Cô gái, cháu lấy cây lau làm gì đấy?”
“Dạ, cháu làm đổ sữa, sợ trượt ngã nên lau chút.” – Cô mỉm đáp, khóe môi hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, xinh.
“Cứ để đó, lát nữa lau cho.” – bác gái .
“Cảm ơn bác nhiều, làm phiền bác ạ.”
Cô gái đặt cây lau.
“Cảm ơn nhé.” – Mạnh Sách cũng lên tiếng.
Cô gái xoay định rời , Mạnh Sách gọi với theo: “Cô gái ơi!”
Cô dừng , đầu , ánh mắt ngơ ngác.
Truyện nhà Xua Xim
“Xin vì làm rơi sữa của . Cho chuyển tiền , mua ly khác nhé.”
Nghe , cô nhạt, xua tay:
“Không cần .”
Mạnh Sách theo bóng cô rời , trong một khoảnh khắc nào đó, thấy góc nghiêng của cô giống Ôn Lương.
Đến lúc định thần , cô gái xa.
Cậu thở dài một tiếng, bước nhà vệ sinh. …
Từ trong nhà vệ sinh bước , cô gái ngoái một , thấy Mạnh Sách đuổi theo, liền khẽ thở phào. Nụ mặt biến mất, bằng sự nghiêm trọng.
Lần đầu làm chuyện như , tay Tạ Mộc ướt đẫm mồ hôi, cơ mặt cứng đờ vì cố gượng .
cô còn đường lui nữa – cha cô vẫn đang viện, chờ cô về.
Mạnh Sách rạp chiếu phim, xuống bên cạnh Ôn Lương.
Cô tiện tay lấy một viên bắp rang bỏ miệng, hỏi: “Giày dính gì thế ?”
Mạnh Sách cúi đầu – đôi giày sneaker trắng tinh, dính đầy những vệt màu vàng xám.
“Nãy lỡ va một cô gái, làm đổ sữa, b.ắ.n lên giày luôn.”
Ôn Lương chẳng để tâm, đổi sang chủ đề khác.