Ăn sáng xong, Ôn Lương gọi điện về biệt thự cũ, xác nhận Phó Tranh mặt ở đó mới yên tâm đưa Phó Thi Phàm qua, đó một mang chút quà đến bệnh viện thăm cháu bà Vương.
Rời khỏi phòng bệnh, Ôn Lương về phía bãi đỗ xe.
Cô bước quan sát xung quanh, vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc – cao ráo, thẳng tắp như tùng, thoáng trông giống Phó Tranh.
Cô định kỹ , bóng đó rẽ qua góc hành lang, biến mất khỏi tầm mắt.
Phó Tranh ốm ?
Ôn Lương thu ánh , tiếp tục về phía xe của , tiện tay mở khóa xe.
Cô mở cửa ghế lái, vội khởi động xe mà rút điện thoại kiểm tra.
Tin nhắn của Mạnh Sách gửi đến:
"Chị , xin , dạo đúng là bận một chút... nhưng vì công việc ."
Ôn Lương nhắn :
"Đã xảy chuyện gì ? Nếu gặp khó khăn, thể với ."
Mạnh Sách gửi một sticker biểu cảm, qua màn hình cũng cảm nhận sự ấm áp và phấn khởi nơi .
"Cảm ơn chị quan tâm, em tự giải quyết , yên tâm nhé."
"Cố lên. Nếu xoay xở , đừng ngại nhờ đến ." – Ôn Lương gõ những dòng đầy dịu dàng, dù sắc mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
"Vâng, Ôn Lương, chị thật ."
"Bạn bè mà, nên thôi."
Nhìn chăm chăm màn hình, Ôn Lương trầm ngâm một lúc, mở ứng dụng tra suất chiếu phim đang nổi, chụp màn hình, đăng một dòng trạng thái:
"Muốn xem phim quá, cuối tuần ai cùng ?"
(Kèm ảnh poster phim)
Bài đăng đó chỉ để Mạnh Sách thấy.
Cô nghi ngờ rằng Mạnh Sách đang gặp chuyện gì đó, nếu thể giúp, thì cũng thể kéo gần cách giữa cả hai. Sự rút lui đột ngột của Vân Kiều khiến cô chút lo lắng.
Thế nhưng nếu đối phương chủ động chia sẻ, cô cũng tiện hỏi han quá nhiều – e là quá mức nhiệt tình khiến đề phòng.
Muốn tiếp cận, nhất định để Mạnh Sách chủ động.
Nếu thấy bài đăng, lòng, nhất định sẽ liên hệ. ...
Mạnh Sách lặng lẽ màn hình điện thoại, tưởng tượng gương mặt thanh tú đoan trang của Ôn Lương, khoé môi kìm cong lên thành nụ dịu dàng.
Có chị bên cạnh cổ vũ, dù khó khăn cỡ nào, cũng sợ.
Cậu thở dài một , đầu liếc tòa nhà đồn cảnh sát phía , lặng lẽ rời .
Vài ngày , đội thi công do cha – Mạnh Kim Đường đầu – bất ngờ tố sử dụng vật liệu kém chất lượng trong một công trình. Chủ nhà gửi đơn kiện đến Hội bảo vệ quyền lợi tiêu dùng và các cơ quan chức năng.
Sau khi kiểm tra, đúng là vài loại vật liệu đạt chuẩn.
Trong lúc hoà giải, thái độ của chủ nhà vô cùng kiêu ngạo và cay nghiệt, liên tục khiêu khích khiến cha nhịn tay đánh , kết quả tạm giữ.
Mạnh Sách nộp đơn xin tại ngoại.
Ngày hôm qua, đến bệnh viện xin chủ nhà, hy vọng hòa giải, nhưng đối phương dứt khoát từ chối, còn dọa sẽ kiện tòa.
Mạnh Sách cảm thấy điều bất thường – nghi ngờ thao túng.
Cha làm nghề xây dựng mười mấy năm, luôn cẩn trọng và chuyên nghiệp, thể nào dùng vật liệu dỏm.
Trước giờ từng chuyện như , cả trong và ngoài nước.
Cha cũng nghi ngờ là do đối thủ cạnh tranh giở trò, cố ý làm nhục danh tiếng công ty.
lúc , họ chỉ thể chịu thiệt.
Điều khiến Mạnh Sách nhẹ nhõm đôi chút là đơn xin tại ngoại chấp thuận, cha thể tạm thời rời đồn cảnh sát.
Ông Mạnh :
"Đối phương chủ đích, hòa giải là thể.
Kiện thì kiện, cùng lắm là bồi thường."
Mạnh Sách nghĩ – tuổi trẻ m.á.u nóng, chịu nổi oan ức? Bị vu oan, quyết nhịn. Cậu định đề nghị kiểm định vật liệu.
Cha khuyên:
"Vô ích thôi con . Ba sống từng năm, hiểu rõ đạo lý: Không tiền, thế, thì chịu thiệt! Đồ mà
họ cũng biến thành đồ dỏm . Con chỉ phí thời gian mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-326-pho-tranh-bi-om.html.]
Mạnh Sách đáp:
"Ba, ngay từ đầu ba nên hoà giải. Phải cứng rắn phủ nhận kết luận giám định. Giờ phản bác thì muộn ."
Thứ Bảy, Mạnh Sách vẫn đến cơ quan chức năng để yêu cầu giám định , nhưng từ chối thẳng thừng:
"Bản báo cáo giám định sai sót, hỗ trợ xét nghiệm ."
Dù hết lời, cũng thể đổi kết quả.
Cả buổi sáng lãng phí, Mạnh Sách mệt mỏi bước khỏi tòa nhà, con đường phía mà .
Không về nhà, cứ loanh quanh như chiếc diều đứt dây.
Đến lúc , mới nhớ đến dòng trạng thái mà Ôn Lương đăng tối qua.
Truyện nhà Xua Xim
Cậu mở , bài đăng vẫn còn – chăng nghĩa là cô xem phim cùng?
Mạnh Sách mở khung chat với cô:
"Chị , chị cũng xem Tứ Thế Đồng Đường ? Em cũng trông chờ bộ đó lắm. Chị tìm cùng ? Nếu , chiều nay xem nhé?"
Thấy tin nhắn, khoé môi Ôn Lương cong lên:
"Được."
Rồi cô hỏi thêm:
"Em ăn trưa ?"
"Chưa. Vậy... cùng ăn trưa luôn, xem phim nhé?"
"Cũng . Tôi đang ở trung tâm thương mại Kim Đỉnh, em qua ."
"Vâng!"
Mạnh Sách trả lời xong liền bắt taxi đến Kim Đỉnh.
Ôn Lương gửi cho tên nhà hàng và thực đơn.
Khi đến nơi, Ôn Lương chỗ, đợi món lên.
Mạnh Sách bước , đảo mắt tìm kiếm nhanh chóng bước gần:
"Chị!"
Ôn Lương khẽ :
"Ngồi ."
Thấy nụ , lòng Mạnh Sách bỗng như gió xuân thổi qua, ấm ức phiền muộn tan biến.
Cậu xuống đối diện:
"Hôm nay thấy bé Phàm Phàm cùng?"
(Điện thoại cũng còn làm bóng đèn nữa…)
"Con bé ở chỗ cụ bà. Tôi đến bệnh viện thăm bệnh, sợ lây bệnh nên cho nó theo."
"Dạo thời tiết xuống thấp, chị cũng giữ gìn sức khỏe nhé."
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang món lên.
Hai ăn trò chuyện.
Tâm trạng của Mạnh Sách cũng dần khá hơn.
Ôn Lương làm như vô tình hỏi:
"Hôm qua em đang gặp chút chuyện, giờ ?"
Nhắc đến chuyện đó, Mạnh Sách cau mày, trong lòng vẫn ngổn ngang bực dọc, nhưng biểu lộ
mặt cô:
"Không , chị yên tâm."
"Xạo nha, mày nhíu kìa, đủ kẹp c.h.ế.t một con ruồi đó." – Ôn Lương trêu nhẹ, nghiêm túc : "Đừng ngại, gì cứ với ."
Mạnh Sách đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngùng.
Cậu , nhà mới về nước, các mối quan hệ cũ hầu như cắt đứt, gặp chuyện dễ chèn ép.
Ôn Lương thì khác – cô là địa phương, là “nửa nhà họ Phó”, mối quan hệ chắc chắn tầm thường. Giống như khúm núm gọi quản lý là , còn cô thì ung dung gọi thẳng tên Phó Sinh.
Biết nhờ cô giúp đỡ, thể giải quyết êm .
Cân nhắc một hồi, Mạnh Sách quyết định kể đầu đuôi sự việc cho Ôn Lương .