Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 319: Cô ấy đã thích người khác rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:59
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía vang lên tiếng bước chân, ngày càng xa dần, biến mất.

Ôn Lương nhắm mắt , hít một thật sâu, cổ họng nghẹn , im lặng bước thang máy.

Phó Tranh từng yêu cô bao nhiêu . Cô cũng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc đang lừa cô thật.

giờ, điều đó còn quan trọng nữa.

Trong gương thang máy, phản chiếu hình bóng của cô – đôi mắt cô đỏ hoe từ lúc nào chẳng .

Phó Tranh cái đồ khốn nạn, rõ ràng là cố ý.

Trước khi rời còn mấy lời khiến mềm lòng.

Hừ, cô nhất định để yếu đuối như thế.

Ôn Lương yên trong thang máy, mãi một lúc mới sực tỉnh, phát hiện hôm nay thang máy lâu .

Ngẩng đầu , thang máy vẫn dừng ở tầng một — cô quên ấn nút tầng.

là xui thật.

Cô vội ấn tầng, về đến nhà, cởi áo khoác bông treo lên giá, dép.

Phàm Phàm vẫn ngủ, đang xem hoạt hình sofa. Thấy Ôn Lương về, con bé ngẩn ngơ cô: “Thím ơi, hôm nay thím quá chừng luôn á!”

Ôn Lương , cúi xuống véo má bé: “Con rửa mặt ?”

“Dạ !” Phàm Phàm gật đầu như giã tỏi.

“Vậy thì ngủ thôi, lên giường chờ thím một chút, thím tẩy trang xong sẽ liền.”

“Dạ!”

Phàm Phàm ngoan ngoãn đặt máy tính bảng xuống, chui chăn, mặc nguyên đồ ngủ mà chờ.

Ôn Lương tẩy trang, tắm rửa xong xuôi, sấy tóc xuống giường, tiện tay cầm điện thoại. Cô thấy Mạnh Sách nhắn tin từ lúc nào:

“Chị ơi, em về tới nhà nè ”

Cô trả lời bằng một sticker, đặt điện thoại xuống.

Phàm Phàm dí sát cô:

“Thím ơi, hôm nay thím thật sự quá trời, thím với chú đúng là một cặp trời sinh á!”

Ôn Lương nghiêm túc hỏi:

“Phàm Phàm, con thích thím là vì thím, vì thích chú con nên yêu quý lây?”

“Dĩ nhiên là thích thím !” Đôi mắt to tròn của Phàm

Phàm lấp lánh, hồn nhiên, “ mà... con cũng thím làm thím của con!”

“Vậy thì đừng nhắc tới chú con nữa. Giữa thím và chú con thể khả năng. Nếu con còn nhắc tới nữa, thím sẽ ghét luôn cả con với chú con, hiểu ?”

Nụ mặt Phàm Phàm cứng , biến thành nghi ngờ, lo lắng sợ sệt. Con bé rụt rè hỏi: “Thím... thím ghét chú con đến ?”

“Ừ, ghét.”

Phàm Phàm ôm lấy tay cô, thì thầm:

“Vậy... con hổng nhắc tới chú nữa…”

Trong lòng con bé thở dài thườn thượt.

Chú thật vô dụng.

Chẳng lẽ định để thím khác cướp ?

Lại còn là tên ốm yếu như con gà tre đó?!

Người như xứng với thím chứ?!

“Ngoan nào.” Ôn Lương xoa đầu Phàm Phàm, dịu dàng .

Sáng thứ Hai, Ôn Lương đưa Phàm Phàm trở biệt thự Tinh Hà Loan.

nhà, chỉ để Phàm Phàm xách túi đồ một .

Vừa bước phòng khách, Phàm Phàm vứt túi lên bàn, xị mặt xuống sofa:

“Bà Vương, chú con ở nhà ạ?”

“Ông chủ tối qua về.”

Phàm Phàm bực bội đá cái bàn: Chú mất ?

hôm qua chú làm sai chuyện gì ?

là vô dụng hết chỗ .

Con bé nhà bếp lấy chai sữa, xuống ghế, mở đồng hồ gọi cho Phó Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-319-co-ay-da-thich-nguoi-khac-roi.html.]

Chuông reo lâu.

Ngay khi sắp tự ngắt, đầu dây bên mới bắt máy.

“Ừ?… Phàm Phàm hả?” Giọng nam khàn khàn, lười biếng, năng rõ ràng, như thể ngủ dậy.

“Chú ơi, dậy ! Chú đang ở đó?” Phàm Phàm cố tình lớn.

Phó Tranh vẻ tỉnh táo hơn đôi chút, đang ở , chỉ đáp:

“Chú về ngay.”

Khoảng hai mươi phút , xe lái biệt thự.

Phó Tranh tựa ghế, xoa thái dương bước xuống xe, nhà.

Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, áo nhăn nhúm, tóc rối, nồng nặc mùi rượu.

Phàm Phàm né tránh, đưa tay che mũi, lườm : “Chú té chum rượu hả?!”

Phó Tranh: “…”

“Chú lên tắm , đồ chuyện.”

Phó Tranh gì, lặng lẽ lên lầu.

Phàm Phàm theo bóng lưng , nhún vai đầy bất lực.

Khỏi cần đoán, tối qua chắc chắn là cãi với thím, nên mới uống say thế.

Lát , Phó Tranh xuống lầu, mặc quần áo sạch sẽ, lau tóc xuống cạnh Phàm Phàm: “Thím con đưa con về ?”

Phàm Phàm gật đầu, nghiêm mặt hỏi:

“Chú ơi, hôm qua chú cãi với thím ?”

Tay Phó Tranh khựng , mắt rũ xuống, ngừng vài giây hỏi:

“Cô gì với con ?”

“Thím , nếu con còn nhắc tới chú, thím sẽ ghét cả con lẫn chú.”

“Vậy thì đừng nhắc nữa. Dù lớn thế nào, cũng liên quan đến con. Con cứ tiếp tục thích thím, hiểu ?”

Phàm Phàm nhíu mày, nghiêm túc dạy dỗ:

“Chú , chú , bỏ cuộc giữa chừng là cực kỳ… mất chí khí đó! Còn uống rượu một nữa! Chú nhát quá đó! Mới chút khó khăn mà buông tay thím luôn hả?!”

Phó Tranh gượng, ánh mắt trống rỗng, trong đầu hiện lên lời lạnh lùng của Ôn Lương đêm qua: “Phàm Phàm, con hiểu …”

“Hừ, đúng là con hiểu! rõ ràng chú là đầu tiên bỏ cuộc! Chính chú nhờ con giúp mà, con bỏ cuộc, mà chú đầu hàng !”

“…Thím con, cô thích khác .”

“Là cái gà tre đó chứ gì! Hổng xứng với thím xíu nào! Chú chẳng lẽ cảm thấy thua cái tên đó?”

Phó Tranh kiên nhẫn giải thích:

“Không chuyện hơn thua. Là do trong mắt yêu, ai cũng trở thành đặc biệt. Có đôi khi, khác làm gì nữa, cũng chẳng bằng một ánh mắt của .”

“Vậy hồi thím từng thích ai ?” Phàm Phàm tò mò.

Phó Tranh khựng , cay đắng trả lời:

“Có thích.”

Trong cuộc hôn nhân đó, Ôn Lương từng thích một khác.

đó ẩn giấu kỹ, đến giờ vẫn tìm

.

Phàm Phàm nhún vai, dáng lớn:

“Vậy thì chú thấy ? Thím từng thích khác mà vẫn cưới chú đó thôi. Chứng tỏ thích quan trọng. Mấy lớn các chú thường , yêu là một chuyện, kết hôn là chuyện khác. Người yêu chắc đến với . Gặp đúng đúng thời điểm mới là quan trọng. Đã là vợ chồng còn ly dị , bạn trai bạn gái chia tay càng dễ, huống chi thím với tên gà tre là gì ? Chú mới lùi bước ?”

Phó Tranh im lặng.

Một tràng đạo lý của Phàm Phàm như thức tỉnh .

đúng. Vợ chồng còn ly dị , huống hồ gì là mối quan hệ .

Truyện nhà Xua Xim

Anh nên chỉ vì vài lời của Ôn Lương mà dễ dàng buông bỏ như .

Phó Tranh Phàm Phàm, đưa tay xoa đầu bé: “Phàm Phàm đúng, chú nên bỏ cuộc sớm như thế.”

Phàm Phàm như cô giáo dạy học sinh hư đầu lương:

“Vậy mới là chú của con chứ!”

Phó Tranh gương mặt nghiêm túc của con bé, bật , véo nhẹ mũi bé:

“Phàm Phàm đúng là thông minh ghê.”

Phàm Phàm ngượng ngùng , rúc đầu lòng chú.

Loading...