Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 318: Sau này, anh sẽ không dây dưa với em nữa

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:58
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chỉ nhà vệ sinh chỉnh quần áo, ai mà ngờ bước bắt gặp một cảnh tượng như .

Thật xui xẻo.

Trong lòng Ôn Lương dâng lên một cơn bực bội khó tả, cô xoay rời chút do dự.

Thấy bóng lưng cô, Phó Tranh lập tức đuổi theo.

“Phó Tranh!”

Ngô Linh giữ chặt lấy cánh tay , còn định gì đó, nhưng Phó Tranh gạt tay cô , ánh mắt lạnh băng.

...

“Chị, chị về .”

Trong khu nghỉ ở sảnh lớn, Mạnh Sách thấy bóng dáng Ôn Lương, nét mặt liền nở nụ rạng rỡ.

Ôn Lương khẽ nhếch môi: “Xin , chị chút việc, về .”

“Có ai đến đón chị ?”

“Chưa.”

Mạnh Sách lập tức dậy: “Vậy... để em đưa chị về nhé!” 

Ôn Lương theo phản xạ định từ chối, nhưng đến miệng đổi lời: “Được.”

Mạnh Sách giấu niềm vui, tít mắt: “Vậy để em nhờ nhân viên gọi xe.”

Phó Tranh bước đại sảnh, liền thấy bóng hai Ôn Lương và Mạnh Sách sóng bước rời .

Anh từ xa, sắc mặt u ám, cả toát một luồng khí lạnh.

Ánh mắt đen thẳm, nắm đ.ấ.m siết chặt, khớp xương kêu răng rắc.

Chỉ là một Mạnh Sách, mà cũng dám chạm phụ nữ của ?!

Chiếc xe dừng cổng khu chung cư.

Ôn Lương khoác áo phao bước xuống xe.

Mạnh Sách cũng xuống theo: “Chị, để em đưa chị lên nhé?”

Ôn Lương nhẹ, lắc đầu: “Để , em nhanh chóng nhờ nhân viên đưa em về, đừng làm phiền .”

Mạnh Sách gãi đầu ngượng ngùng, xe: “Vậy em về nhé.”

Trong lòng đang âm thầm ghi nhớ: việc mua xe cần lên lịch sớm thôi!

“Bye bye.”

Ôn Lương vẫy tay chào, xoay bước khu nhà.

Đêm tháng Giêng lạnh buốt, mũi cô đỏ ửng, vòng tay ngực, bước nhanh về phía thang máy.

Bỗng nhiên, cô khựng .

Phó Tranh đang tựa lưng tường cạnh thang máy, tay kẹp điếu thuốc, khẽ nhả làn khói mơ hồ.

Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng cô, đen sâu hơn cả màn đêm.

“Anh đến đây làm gì?”

Ôn Lương sửng sốt hỏi.

“Em thử xem?” – Giọng Phó Tranh trầm thấp.

“Em ? Anh nhờ em cùng đến tiệc rượu, em làm . Em làm gì khiến khó chịu đến mức theo em về tận đây.” – Ôn Lương nhướng mày, thản nhiên .

Phó Tranh giận dữ: “Vậy em cũng em cùng dự tiệc?”

Ôn Lương bình thản nhún vai: “Thì ?”

“Vậy mà ở tiệc rượu, em với đàn ông khác, thậm chí chẳng thèm chào một tiếng, liền rời cùng . Em thấy ?” – Phó Tranh nén cơn giận, giọng càng trầm.

Nghe chất vấn, Ôn Lương phá lên , tiếng thoáng chút châm chọc, như thể đang một chuyện buồn : “Chỉ vì chuyện đó mà nổi giận ?”

Phó Tranh nghiến răng: “Không ?”

Ôn Lương thu nụ , lạnh lùng : “Anh còn nhớ dự tiệc từ thiện ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-318-sau-nay-anh-se-khong-day-dua-voi-em-nua.html.]

Phó Tranh khựng , môi mấp máy.

Một gáo nước lạnh dội thẳng lòng, tắt lửa trong tim, chỉ còn lạnh lẽo và nặng nề.

Ôn Lương bước lên, từng chữ rõ ràng: “Ở bữa tiệc đó, cùng Sở Tư Di trò chuyện vui vẻ, tâm đầu ý hợp. Hai còn tay trong tay rời mà chẳng buồn với em một câu. Anh dựa mà trách em?”

Mặt Phó Tranh trắng bệch, nên lời. Điếu thuốc cháy đến tận tay, bỏng rát, mà cũng nhận .

“Sao? Câm ?” – Ôn Lương mỉm chua chát, đưa tay ấn nút lên thang máy.

Cửa thang máy mở.

định bước , Phó Tranh bỗng từ phía ôm chặt lấy cô, siết chặt vòng tay, kề bên tai khẽ : “Xin … Xin em, A Lương…”

“Buông tay!” – Ôn Lương giãy , cố gắng gỡ tay nhưng gỡ .

“A Lương, yêu em… thật sự yêu em… Em , khi thấy em với đàn ông khác, lòng ghen tỵ, đau đến mức phát điên…”

Ôn Lương bật lạnh: “Phó Tranh, thấy như thú vị lắm ? Anh yêu là gì ? Yêu là cho , là chiếm hữu! Em thích , em sắp bắt đầu một cuộc sống mới. Anh thể buông tha cho em ? Chỉ vì em đồng ý tái hôn, định dây dưa với em cả đời?”

Cả Phó Tranh như sét đánh, tim như xé toạc.

Anh cúi đầu, ánh mắt tuyệt vọng cô, giọng khàn đặc như đè nén qua từng lớp cát: “Là Mạnh Sách ?”

Sao cô thể thích Mạnh Sách chứ?

Cậu nào xứng với cô?

.”

Phó Tranh bật thê lương, giọng gần như là cầu xin: “A Lương, em đừng lừa nữa, làm em thể thích Mạnh Sách chứ?”

“Ha!” – Ôn Lương bật mỉa mai, “Phó , tự tin quá đấy. Em thích Mạnh Sách, lừa ! Cậu trẻ trung, trai, nhiệt huyết, cầu tiến – em thể thích chứ?”

Trong lòng Phó Tranh rạn nứt, nỗi bất an dâng trào:

“Em sợ giống Hạ Minh…”

“Không. Cậu lớn lên ở nước ngoài, khi quen em phận của em.”

“Trước đây hỏi em thích ai , em . Vậy nhanh như em đổi ?”

“Em cũng từng , thích em. Em ngu mới cứ bám một yêu .”

Mạnh Sách xứng với em!”

“Em thấy xứng là . Cậu tiền, em nuôi . Dù cũng rộng rãi, ly hôn còn cho em nhiều tiền như , chẳng việc gì dùng.”

Truyện nhà Xua Xim

Phó Tranh nghẹn lời.

Anh im lặng vài giây, khàn giọng, như cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng:

“Ôn Lương… em đang cố chọc tức , đúng ?”

“Em việc gì chọc tức ?” – Ôn Lương nhướng mày, giọng dửng dưng – “Anh với em chỉ là hai ngả. Nếu vì Phàm Phàm, nghĩ em

còn gặp ? Đừng tự cho là quan trọng. Anh tại lúc nãy xe em từ chối Phàm Phàm ? Vì em tiếp tục dây dưa với nữa! Nếu thật sự nghĩ cho Phàm Phàm, thì hãy tự giác tránh xa em . Nếu đừng trách em tàn nhẫn mà xa lánh cả thằng bé!”

Một cú đ.ấ.m như giáng thẳng n.g.ự.c Phó Tranh, đau đến mức thở nổi.

“Thật sự… còn một cơ hội nào ?”

“Không.” – Ôn Lương lạnh lùng dứt khoát.

Phó Tranh nhắm mắt , chậm rãi buông tay, lùi hai bước, thấp giọng :

“Anh hiểu .”

mới, dũng cảm bước về phía .

Chỉ còn nơi cũ, cố chấp, hoang tưởng rằng vẫn còn cơ hội.

Tỉnh mộng mới , hóa bản bên bờ vực thẳm từ lâu.

Anh yên một lúc, hít sâu một , cố nén nỗi đau như d.a.o cắt trong lòng, kìm nén cổ họng đang nghẹn đắng, kìm nén đôi mắt đỏ hoe, khẽ :

“Sau sẽ dây dưa với em nữa.”

“Em đúng… hiểu yêu là gì. Từ nhỏ đến lớn, từng ai dạy yêu là như thế nào. Cho đến khi mất em, mới hiểu … nhưng quá muộn .”

“A Lương… nếu , em thể sống vui vẻ, thì chấp nhận rút lui.”

“A Lương, nhất định hạnh phúc.”

Loading...