Phó Tranh lắc đầu:
“Nếu cô thật sự quan tâm đến con bé, thì vì cảm xúc cá nhân mà ép Phàm Phàm rời xa em.” Ôn Lương – một là sẽ làm tổn thương Phàm Phàm, hai là sẽ làm hư con bé, hơn nữa Phàm Phàm còn quý cô, tại để cô chăm?
Ôn Lương khẽ :
“Cũng là chuyện thường tình thôi. Nếu là con của , cũng sẽ để một ghét đến gần. Không cần trách móc quá mức.”
Nghe xong lời cô, nhớ đến sự sỉ nhục mà Phó Thanh Nguyệt dành cho Ôn Lương, Phó Tranh khẽ cau mày, cô:
“Nếu Phàm Phàm đồng ý ở , sẽ làm hộ khẩu cho con bé danh nghĩa con gái . Để con bé lớn lên khỏe mạnh, đến lúc đó mục ‘ ruột’ sẽ điền tên em.” Ôn Lương ngẩn , đờ đẫn .
Phó Tranh điềm nhiên :
“Đây là kết quả suy nghĩ kỹ càng . Em thấy thế nào?”
Bên ngoài chẳng mấy về cuộc hôn nhân của họ. Nếu tuyên bố Phó Thi Phàm là con gái họ, chắc cũng ai nghi ngờ gì.
Để tránh dư luận bàn tán, lẽ đây là cách nhất.
Ôn Lương gật đầu:
“Được thôi, nhưng bây giờ mấy chuyện , vẫn còn quá sớm.”
Phàm Phàm nhiều nhất cũng chỉ nghỉ hè một tháng.
Chỉ trong một tháng, thể khiến cô bé từ bỏ bốn năm học ở Los Angeles?
Phó Tranh chăm chú Ôn Lương.
Chắc chỉ khi nhắc đến Phàm Phàm, họ mới thể chuyện một cách hòa bình như .
Anh chăm chú quan sát sắc mặt của cô, bỗng hỏi như gì:
“Tôi Phàm Phàm , hôm nay các em hẹn ăn cơm với Mạnh Sách ?”
Trong khoảnh khắc, hỏi thẳng: Có em thích Mạnh Sách ?
cuối cùng hỏi.
Anh chùn bước.
Nếu cô trả lời là “”, thì làm ?
“Ừ.” – Ôn Lương vẫn phát hiện chủ đề đang chuyển hướng. Cô lấy một ly cà phê từ túi bàn: “Nè, Phàm Phàm mang cho đó.”
Phó Tranh liếc , nhếch môi :
“Em là uống cái mà.”
Khi nhắc đến Mạnh Sách, mặt cô hề biểu cảm đặc biệt nào.
Anh âm thầm thở phào. Chắc cô thích Mạnh Sách. Hoặc chí ít là đến mức thích.
Tất nhiên cô điều đó.
dù cô nhắc, con nhóc vẫn cứ thích mua mang về.
“Em tại chỉ uống cà phê đen ?” – Phó Tranh đột nhiên hỏi.
Ôn Lương ngạc nhiên, lắc đầu.
Anh uể oải tựa lưng sofa, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa ánh lên trong ánh nắng chói chang:
“Phải kiểm soát lượng đường nạp . Đàn ông lớn tuổi, một khi kết hôn, dễ phát tướng. Nhất là ngưỡng ba mươi, cơ thể dễ xệ, tốn nhiều công sức mới lấy vóc dáng. Không giống mấy bạn mới nghiệp đại học – tràn đầy sức sống, trẻ trung.” Ôn Lương phì – ngờ là lý do .
Cô ánh mắt dụ hoặc, phát hiện trong lời cạm bẫy, nên tuỳ tiện :
“Người trẻ tuy tràn đầy năng lượng, nhưng thiếu kinh nghiệm, xử lý việc đủ vững vàng. Người lớn tuổi tuy ngoại hình còn như xưa, nhưng cách đối nhân xử thế và kinh nghiệm sống sẽ phong phú hơn nhiều. Dĩ nhiên… cũng ai cũng .”
“Vậy em thích lớn tuổi hơn nhỏ tuổi hơn?” – Phó Tranh hỏi với giọng nhẹ nhàng.
“Em tất nhiên là thích…” – Ôn Lương suýt nữa buột miệng, đầu , cảm thấy ánh mắt gì đó đơn giản.
Phó Tranh điềm tĩnh tiếp:
“Cũng . Có lẽ do cảnh xã hội hiện nay, nhiều trẻ chọn ‘ yên’, thậm chí những như Hạ Minh, đường tắt để một bước lên trời.”
Truyện nhà Xua Xim
Anh đang bóng gió rằng Mạnh Sách cũng giống Hạ Minh.
Ôn Lương hiểu ngụ ý đó, còn thêm:
“Cũng tích cực cầu tiến chứ. Như Mạnh Sách, nhận thông báo tăng ca, còn ăn cơm vội đến công ty.”
Sắc mặt Phó Tranh sầm xuống:
“Hình nhưtôi Phó Sinh , Mạnh Sách đang thực tập ở trung tâm R&D của Tập đoàn Phó thị?”
“Có cần nhắn ai đó chăm sóc ?”
Chăm sóc tới mức thời gian hẹn hò với cô.
Ôn Lương liếc : “Không cần.”
Anh chẳng luôn ghét thiên vị ?
Sao hôm nay ?
Ôn Lương lúc mới phát hiện – chủ đề kéo xa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-313-vay-em-thich-nguoi-lon-tuoi-hon-a.html.]
Cô mà sofa chuyện với lâu như !
Cô bỗng bật dậy:
“Em xem Phàm Phàm một chút.”
“A Lương!”
“Gì nữa?”
Phó Tranh dậy, chậm rãi bước tới mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm:
“Trước từng hỏi em, em thích – em . Người đó là ai?”
Người đàn ông che giấu thật kỹ!
Trợ lý Dương gửi tất cả thông tin chi tiết thời đại học của Ôn Lương cho , mà vẫn tìm tung tích đó!
Ôn Lương cảnh giác liếc , buột miệng:
“Là Chu Vũ. Anh chẳng còn gì?”
“Không .”
“Là ! Tin tùy .” – Ôn Lương đầu bỏ .
Phó Tranh giữ chặt cổ tay cô:
“Em còn từng – đó thích em, còn Chu Vũ thì .”
Ôn Lương mím môi, trả lời, lạnh lùng :
“Buông tay!”
Cô chịu khiến Phó Tranh càng chắc chắn – cô từng thích, chính là khiến cô mang thai!
“Em trả lời – là vì , do tai nạn xe khiến em quên mất?” – giọng trầm xuống.
Cô quên mất từng sinh con, khi nào cũng quên luôn đó?
“Tôi bảo buông tay!”
Phó Tranh: “…”
Thái độ của cô – rõ ràng là quên, chỉ là cố tình giấu giếm đó, .
Ánh mắt Phó Tranh càng thêm sâu thẳm, trong lòng ghen tuông sục sôi.
Không những buông, còn bất ngờ ôm cô lòng, giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm ưm!”
Ôn Lương trợn to mắt, tay chống lên n.g.ự.c , giãy giụa kịch liệt nhưng vô ích.
Anh thô bạo nghiền nát đôi môi đỏ của cô, tay siết cằm, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ cạy răng cô, xâm chiếm cho chống cự.
Ôn Lương vùng vẫy đủ kiểu vẫn thoát , giận đến mức giẫm lên chân mấy .
lúc , một cái đầu nhỏ tròn trịa thò từ phòng ngủ. Phó Thi Phàm thấy hai đang hôn , lập tức che mặt , len lén qua kẽ tay: “Chú ơi, thím ơi… hổ quá ~”
Ôn Lương lập tức đẩy mạnh Phó Tranh, lùi vài bước, ghét bỏ lau miệng:
“Phàm Phàm, tối nay đừng về nữa, ngủ với dì .”
Phó Thi Phàm hiểu đầu đuôi, mắt long lanh ngạc nhiên:
“Thật á?!”
Ôn Lương đầu, lạnh lùng Phó Tranh: “Anh thể .”
Lần nếu cô còn để nhà… thì cô là chó!
Phó Thi Phàm: “…”
Hóa thím cô còn chơi tiếp, nên dứt khoát cho ở – mục đích chính là đuổi chú .
Ánh mắt ghét bỏ của Ôn Lương như đ.â.m thẳng tim Phó Tranh.
Anh gì đó, nhưng cô mặt , thèm liếc lấy một cái.
Phó Tranh chỉ còn Phó Thi Phàm.
Cô bé chút áy náy cúi đầu, cuối cùng vẫn nhịn mà “phản bội”:
“Chú ơi… chú về , tối nay con ngủ với thím.”
Điều kiện quá hấp dẫn!
Những đứa trẻ khác đều ngủ với . Cô , từ nhỏ ngủ một .
Được ngủ với thím… sẽ là cảm giác thế nào nhỉ?
Phó Tranh: “…”
Anh hít một thật sâu, mặt cảm xúc: “Được thôi. Tôi sẽ gọi mang quần áo và đồ dùng của con bé đến…”
“Không cần, gần đây siêu thị. Tí nữa đưa Phàm Phàm mua.”
“… Tuỳ em.”
Phó Tranh rời .
đột nhiên nhớ gì đó, dừng chân ở cửa: “ – em từng hứa mời ba bữa ăn. Tối mai dự tiệc rượu với , xem như trừ một bữa.”