Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 311: Có phần kém phong độ

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:51
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc , Ôn Lương nhanh chóng rút tay giơ tay lên :

“Khát quá, lấy giúp em một cốc cà phê, cốc cappuccino .”

Cô nghĩ, một tay cô nắm tay Phó Thi Phàm, tay cầm cà phê, như thì sẽ còn vô tình đụng tay nữa, đúng ?

Bàn tay của Mạnh Sách khựng trong chốc lát, lặng lẽ rút về, lấy trong túi một cốc cappuccino cùng ống hút đưa cho Ôn Lương:

“Cho em .”

“Cảm ơn.”

“Không gì.”

Tới rạp chiếu phim, Ôn Lương màn hình lớn tìm kiếm các suất chiếu hoạt hình đang phát, tra cứu sơ qua nội dung mạng, đó để Phó Thi Phàm chọn một bộ phim.

Phim bắt đầu lúc 2 giờ chiều, còn 20 phút.

Ôn Lương quanh, thấy phía bên sảnh một dãy ghế , liền dắt Thi Phàm qua chờ.

Hai mươi phút , khi phòng chiếu, Ôn Lương nhận hầu hết khán giả đều là các bậc phụ dắt theo con nhỏ.

Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phần mở đầu.

Cả ba ghế, Ôn Lương giữa, hai bên là Phó Thi Phàm và Mạnh Sách.

Dù là phim hoạt hình nhưng nội dung hề trẻ con, Ôn Lương dần cuốn mạch truyện.

Mạnh Sách thì tập trung lắm, thỉnh thoảng đầu Ôn Lương.

Lần thứ ba sang , vô tình chạm ánh mắt tròn xoe của Thi Phàm.

Cô bé mang vẻ ngây thơ, khẽ hỏi nhỏ:

“Anh ơi, cứ thím em hoài ?”

Mạnh Sách tưởng cô bé ngây thơ gì, phần lúng túng gãi mũi:

“Không chỉ quanh thôi.”

Anh vội thu ánh mắt về, màn hình lớn.

Lần thứ tư , vô tình bắt gặp ánh mắt Thi Phàm, thì dám Ôn Lương nữa.

Khoảng bốn giờ chiều, phim kết thúc, khán giả lượt rời khỏi phòng chiếu.

Mạnh Sách cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi:

“Giờ chúng tiếp nhỉ? Bên khu Bắc mới khai trương một trung tâm thương mại, qua đó dạo một vòng ?”

Phó Thi Phàm thầm lạnh trong lòng — cái tên còn định bám theo nữa !?

Cô bé há to miệng ngáp một cái, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Ôn Lương:

“Thím ơi, con buồn ngủ quá, về nhà ngủ .”

Ôn Lương xoa đầu cô bé: “Vậy về nhà nhé?”

“Vâng.” – Thi Phàm gật đầu thật mạnh.

Ôn Lương ngẩng đầu lên, mỉm xin với Mạnh Sách:

“Vậy tụi em về nhé, ăn cùng .”

Mạnh Sách đành gật đầu:

“Được. Xe em đỗ ở chỗ nhà hàng ? Để đưa hai về đó.”

Ôn Lương định từ chối, nhưng nghĩ thì nuốt lời xuống, khẽ gật đầu.

Ba cùng bộ bãi đậu xe nhà hàng.

Phó Thi Phàm rút tay khỏi tay Ôn Lương, hai chân nhỏ chạy lon ton về phía xe.

lúc đó, một chiếc ô tô màu đen từ bên hông chạy tới.

Ôn Lương vội kéo Thi Phàm , lùi vài bước. Bất ngờ, chân cô hụt bước, mất đà ngã .

Mạnh Sách phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy cô, mùi hương nhè nhẹ từ cô phảng phất khiến ngẩn ngơ:

“Không chứ?”

“Không .” – Ôn Lương vịn tay dậy, khéo léo thoát khỏi vòng tay , môi hồng khẽ mỉm . Đôi mắt vốn xếch, khi cong lên càng thêm quyến rũ:

“Cảm ơn.”

Mạnh Sách đờ đẫn, đến khi Ôn Lương gọi thì mới hồn, mặt đỏ lên, lúng túng : “Không… gì.”

“Vậy bọn em nhé?”

“Ừ.”

Mạnh Sách chăm chăm Ôn Lương, tới khi cô bước lên xe mới sực tỉnh, vội vàng đuổi theo: “À đúng , chị ơi, cà phê!”

Ôn Lương dừng bước, nhận lấy túi cà phê từ tay : “Suýt nữa quên mất.”

Lên xe, cài dây an xong, Ôn Lương khởi động máy, qua cửa kính vẫy tay chào Mạnh Sách, đạp ga rời .

Chiếc xe nhanh chóng hòa dòng xe cộ tấp nập.

Ôn Lương tình hình giao thông phía , với

Phó Thi Phàm ở hàng ghế :

“Thi Phàm, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát xe nhé.”

Phó Thi Phàm:

“Thím ơi, con buồn ngủ ~”

Truyện nhà Xua Xim

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-311-co-phan-kem-phong-do.html.]

Ôn Lương: “…”

qua gương chiếu hậu, thấy Thi Phàm mắt vẫn mở to tròn xoe, hề chút buồn ngủ, còn hí hí với cô.

Ôn Lương bất lực bật , hiểu ngay là cô bé nãy chỉ giả vờ:

“Vậy giờ chơi tiếp? Hay là về nhà luôn?”

“Con về nhà xem mèo!”

“Được, thím đưa con về.”

Về đến căn hộ cao cấp, Phó Thi Phàm nhà là chạy tìm mèo Tuantuăn.

Ôn Lương rửa trái cây, lấy thêm đồ ăn vặt, bày đầy bàn.

Nhìn hai cốc cà phê còn nguyên vẹn bàn, Ôn Lương nhớ “chiêu trò” của Thi Phàm lúc trưa, giọng chợt trầm xuống:

“Phó Thi Phàm, đây.”

Thi Phàm đang chơi đùa với mèo, liếc Ôn Lương một cái, thấy sắc mặt cô trầm xuống thì sắp "tính sổ".

Cô bé chột nhưng vẫn cố làm mặt vô tội, mắt long lanh:

“Có chuyện gì thím ơi?”

“Lại đây.”

“Con… con đang chơi với Tuantuăn mà…”

“Lại đây , lát nữa chơi tiếp.”

Biểu cảm của Thi Phàm giấu nữa, cúi đầu lặng lẽ bước tới:

“Thím gọi con chuyện gì ạ?”

Ôn Lương mở đoạn tin nhắn giữa cô và Mạnh Sách , đặt mặt cô bé:

“Giải thích chút .”

Thi Phàm đưa ngón tay trỏ gõ gõ, lí nhí :

“Là thím bảo con chọn món mà…”

Ôn Lương nhào tới nhéo cái bụng tròn trịa của cô bé: “Phó Thi Phàm! Con tự ăn bao nhiêu mà còn gọi nhiều thế? Dám cố tình gọi cho đắt để lừa tiền Mạnh Sách hả?!”

Thi Phàm ngửa gần như luôn lên sofa, mím môi chịu nhận, lắc đầu:

“Không , con chỉ là ăn…”

Ôn Lương thọc lét nách cô bé:

“Còn chịu nhận? Rõ ràng là chọc tức Mạnh Sách!”

Thi Phàm cù đến ngặt nghẽo:

“Thím ơi đừng! Hahaha! Con nhận, con nhận !

Không hả?”

Ôn Lương dừng :

“Hừ, còn dám gạt thím?”

Thi Phàm vẫn khúc khích:

“Ai bảo ảnh giành thím với con chứ?”

Ngay mặt Thi Phàm, Ôn Lương chuyển khoản tiền ăn trưa cho Mạnh Sách, nhắn tin:

“Xin , Thi Phàm còn nhỏ hiểu chuyện, ngờ bữa trưa tốn nhiều thế. Em chuyển tiền cho .”

Thi Phàm thấy thế thì sững sờ, hiểu hỏi: “Thím ơi, chuyển tiền cho ảnh?”

Cô bé lẩm bẩm:

“Không ảnh mời mà…”

Ôn Lương nghiêm túc giải thích:

“Thi Phàm, thím cho con nhé. Anh Mạnh Sách đúng là mời ăn thật. khi con gọi món, cũng nên nghĩ đến cảnh của nữa — mới thực tập, lương, gọi quá nhiều món đắt tiền thì sẽ gánh nổi.”

“Con nghĩ tới thì thôi, nhưng thím thì nghĩ đến. Thím là bạn của , thể để con bắt nạt . Con thiên vị chú con, thích , cố tình đối đầu cũng là chuyện bình thường.

Chỉ cần quá đáng, thím sẽ trách. trách nhiệm thì thím sẽ gánh.”

“Thím chỉ con cố ý làm khó . Dù , cũng là bạn của thím. Con còn nhỏ, nhiều chuyện hiểu, thím trách, nhưng dạy thì nhớ, mắc nữa nhé.”

Phó Thi Phàm chu môi:

“Dạ … con làm nữa…”

“Ngoan.”

Mạnh Sách nhanh chóng trả lời:

“Chị ơi, là em mời mà, thể nhận tiền nữa .”

Lần chấp nhận là để cơ hội gặp Ôn Lương. nhận thì đúng là quá kém phong độ.

Ôn Lương vẫn cứng rắn trả lời:

“Lần em nhận , mời chị là , ?”

“Được!” – Mạnh Sách chút do dự, lập tức nhắn kèm một sticker vui vẻ phấn khởi, giấu nổi sự hạnh phúc trong lòng.

Chỉ cần gặp Ôn Lương, mất phong độ một chút… cũng đáng mà.

“Chị ơi, là khi nào?”

“Anh chọn một ngày .”

Loading...