Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 309: Cả đời này ngoài Ôn Lương, tôi chẳng cần ai khác
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:50
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Tranh ném điện thoại sang bên, nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Phàm Phàm:
“Phàm Phàm, đừng nữa, ngoan…”
Cô bé Phàm Phàm nhào lòng , vẫn còn sụt sịt nức nở.
Phó Tranh chẳng dỗ dành , chỉ thể tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, chờ cô dần dần bình tĩnh .
Phàm Phàm lau nước mắt, trong cổ họng vẫn nghẹn ngào dứt.
“Phàm Phàm ngoan, con thích chơi với ai thì cứ chơi với đó, cần lời bà nội.”
Phàm Phàm tựa đầu vai Phó Tranh, đôi mắt đỏ hoe, lông mi còn vương nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào:
“Chú ơi, bà nội thích thím?”
Phó Tranh khẽ nhíu mày. Anh cũng từng suy nghĩ về điều .
Từ khi Ôn Lương bước chân nhà họ Phó, Phó Thanh Nguyệt từng cho cô sắc mặt .
Ban đầu, bà chỉ coi Ôn Lương như khí.
Sau đó, khi ông nội tuyên bố hôn sự giữa và Ôn Lương, bà kịch liệt phản đối, thậm chí còn về nước tìm ông cãi vã. Riêng tư, chắc chắn cũng từng gặp riêng Ôn Lương.
Sau khi cả hai “chặn họng” chẳng còn lý do gì phản đối, bà sang tìm , bắt hủy hôn.
Phó Tranh chỉ một câu: làm trái ý ông nội, nhất định sẽ ly hôn với Ôn Lương — lúc đó bà mới miễn cưỡng im lặng.
Từ đầu đến cuối, lý do bà đưa là: Ôn Lương xuất thấp kém, xứng với .
Tất nhiên, chuyện định với Phàm Phàm.
Phàm Phàm ngẩng đầu Phó Tranh, vẻ mặt vẫn hoang mang.
Anh dịu dàng cô bé đổi đề tài:
“Phàm Phàm, con ở Giang Thành học ? Sau chú sẽ chăm sóc con.”
“Con…” – Phàm Phàm mím môi, cúi đầu.
Phó Tranh :
“Vậy thì thôi chuyện nữa, đừng để ý đến lời bà nội. Bây giờ con ở đây với chú, thì hãy lời chú. Con thì , chơi với ai thì chơi.”
Anh hiểu sự lưỡng lự của cô bé.
Dù bà nội là chăm sóc cô từ nhỏ, nhưng dù cũng là ruột thịt, tình cảm khó mà cắt đứt – cũng như đối với ông bà nội .
“Vâng…” – Phàm Phàm đáp khẽ.
“Rồi,” – Phó Tranh cầm con hổ bông nhét lòng cô bé – “Giờ ngủ nhé. Ngày mai con còn chơi với thím ?”
Phàm Phàm im lặng lắc đầu.
“Tại ? Vì lời bà nội ?”
Phàm Phàm cúi đầu nghịch ngón tay, thì thầm:
“Con bà giận.”
Cô bé như sợ Phó Tranh giận, vội ôm cổ :
“Con chỉ một bà nội là thôi. Bà đối xử với con , con bà buồn.”
Nghe đến đó, tim Phó Tranh như ai bóp chặt, mỉm với cô bé:
“Phàm Phàm , con chỉ một , chú và thím cũng là của con. Cả cụ bà cũng là của con nữa. Thích gì thì cứ làm cái đó, cần ép bản để chiều lòng khác.”
“Với , bà nội chỉ dọa con thôi, sẽ thật sự giận con . Nếu bà thật sự giận, con cứ méc cụ bà, để cụ dạy bà nội!”
“Thật ạ? Cụ bà sẽ mắng bà nội giống như của Hứa Sách mắng ạ?”
“Ừ, cụ bà sẽ mắng bà nội!”
Chỉ tưởng tượng cảnh bà nội cụ bà mắng như trẻ con, Phàm Phàm nhịn mà bật . “Vui chứ?”
“Vâng!” – Phàm Phàm dụi đầu vai như một chú mèo con – “Chú thật đấy.”
lúc đó, điện thoại đổ chuông – là cuộc gọi của Phó Thanh Nguyệt.
Phó Tranh lập tức tắt máy, bế Phàm Phàm lên lầu.
Chờ cô bé ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa, xuống phòng khách, gọi cho bà.
Điện thoại kết nối.
Phó Thanh Nguyệt bình tĩnh , giọng chút mệt mỏi:
“Phàm Phàm ngủ ?”
“Ừ.”
“Tranh , cô cũng vì cho cháu thôi, cháu cứ cố chấp như ?”
“Cả đời , ngoài Ôn Lương , cháu chẳng cần ai khác. cô cần thêm gì nữa. Cháu gọi là để bàn chuyện của Phàm Phàm.”
Giọng Phó Thanh Nguyệt trở nên gay gắt:
“Ta rõ cháu nghĩ gì! Ôn Lương thể sinh con, cháu định để Phàm Phàm ở , để cô làm nuôi đúng ? Ta đồng ý!”
Sắc mặt Phó Tranh lạnh hẳn, giọng trầm xuống:
“Cô chuyện đó từ ?”
“Cô …” – Phó Thanh Nguyệt suýt lỡ lời, cố nén – “Hôm đó cháu cô sẩy thai, cho điều tra bệnh viện. Chính vì cô thể sinh nở nên mới phản đối chuyện cháu với cô ! Cháu thật sự sống cả đời mà con ruột ?!”
“ ! Cả đời , ngoài Ôn Lương, cháu chẳng cần ai khác!” – Phó Tranh kiên quyết từng chữ.
“Cô , đợi khi Phàm Phàm hết kỳ nghỉ, cháu sẽ để con bé tự lựa chọn. Nếu con bé về, cháu sẽ đưa về. Nếu ở , thì phiền cô khỏi lo nữa.”
“Cháu…” – Phó Thanh Nguyệt tức đến nghẹn lời – “Cháu nghĩ xem, cô sẩy thai một mà thể con nữa? Ai trong bụng cô từng c.h.ế.t bao nhiêu đứa ! Loại đàn bà trắc nết như …”
“Cô!” – Phó Tranh gằn giọng cắt lời – “Cháu gọi cô một tiếng là tôn trọng bậc trưởng bối, nghĩa là cháu để cô sỉ nhục A Lương! Phàm Phàm ở với cháu, cần sống cạnh một kỳ thị nghèo hèn, phân biệt đúng sai như cô — thế mới là cho con bé!”
“Phó Tranh, cháu…”
Không đợi bà hết, Phó Tranh lạnh mặt cúp máy.
Phó Thanh Nguyệt gọi tới, bắt máy.
Cuộc gọi tới liên tục, Phó Tranh bực bội tắt tiếng điện thoại, đặt úp xuống bàn.
Hai ngày , Phàm Phàm liên lạc với Ôn Lương nữa.
Ôn Lương thì thảnh thơi, dạo khắp Giang Thành chụp ảnh, về nhà lọc ảnh, đăng lên mạng xã hội.
Phần lớn bình luận đều khen ngợi, vài thực sự chú ý đến cảnh vật trong ảnh.
Cô tiện tay lướt thoát , thì thấy Chu Phàm nhắn tin:
“Tiểu Lương Lương, xem cái nè, tớ đề nghị nên tham gia.”
Là một đường link.
Ôn Lương mở , là trang Weibo chính thức của cuộc thi ảnh “Sơn Hà – Quốc Tế”, dấu tick xanh.
Bài đăng giới thiệu về cuộc thi: thời gian nhận bài, thể loại, quy tắc, giải thưởng, thành phần ban giám khảo…
Chu Phàm thêm:
“Cuộc thi giá trị, cần đoạt giải , cứ tham gia là .”
Ôn Lương đáp:
“Được, để xem kỹ .”
Dù nhưng trong lòng cô quyết định sẽ tham gia.
Dù cũng rảnh, dự thi chụp ảnh cũng là một lựa chọn tồi.
Tối thứ Sáu, Phó Tranh gọi điện cho cô.
Cô bắt máy thì thấy giọng non nớt của Phàm Phàm vang lên:
“Thím ơi, mai đừng quên đến đón con nha~~!”
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương dịu dàng:
“Yên tâm , thím nhớ mà!”
Chương 310 – Hoàn xứng đôi chút nào
Sáng thứ Bảy, lúc chín giờ rưỡi, Ôn Lương đến biệt thự Tinh Hà Loan đón Phó Thi Phàm, đưa cô bé dạo trung tâm thương mại một vòng.
Thấy thời gian cũng vặn, hai chuẩn tới nhà hàng thì Ôn Lương nhận tin nhắn của Mạnh Sách:
“Chị ơi, đường em thấy một quán cà phê, chị uống gì ?”
Kèm theo là một tấm hình chụp menu.
Ôn Lương mở menu , cúi hỏi:
– "Phàm Phàm, cháu uống gì nào?"
Phó Thi Phàm liếc một cái, đôi mắt đen láy đảo một vòng chọn ngay món đắt nhất. Cô bé còn cắn ngón tay :
– "Thím ơi, cháu ba cốc. Một cho cháu, một cho chú, một cho bà Vương."
Ôn Lương: “……”
Con bé , đúng là nghĩ đủ cách để “vòi tiền” Mạnh Sách.
– "Được , ba cốc thì ba cốc."
Ôn Lương báo tên đồ uống cho Mạnh Sách gửi cho một phong bao lì xì điện tử.
Mạnh Sách nhắn :
"Chị ơi, chị chuyển tiền nữa? Em hôm nay để em mời mà!"
Tối hôm đó về nhà, Ôn Lương chuyển tiền bữa trưa cho Mạnh Sách . Dù cũng là cô và Thi Phàm ăn, thể để trả?
Lúc đó Mạnh Sách còn nhận, là do Ôn Lương bảo để thứ Bảy mời nên mới chịu.
Cô định nhắn: “Cứ nhận , bữa trưa để em mời, cái thì khỏi.”
Rồi xoá bớt phần , chỉ gửi:
– "Cứ nhận , em mới thực tập, còn lương, đang cần tiền."
Vài giây , Mạnh Sách nhận tiền, gửi một sticker mèo :
"Vậy em nhận nhé, cảm ơn chị!"
– "Chị nên làm mà. À, em phiền nếu chị đưa Phàm Phàm theo chứ?"
Mất một phút để thể hiện “phiền c.h.ế.t ”, cuối cùng Mạnh Sách mới nhắn :
"Không phiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-309-ca-doi-nay-ngoai-on-luong-toi-chang-can-ai-khac.html.]
Ôn Lương tưởng tượng gương mặt gượng gạo của Mạnh Sách, khẽ bật .
– "Hừ!"
Phó Thi Phàm phụng phịu mặt .
– "Sao ? Cục cưng Phàm Phàm?" Ôn Lương bỏ điện thoại túi hỏi.
– "Thím chỉ mải nhắn tin, thèm quan tâm cháu nữa."
– "Thím mà."
– "Bây giờ thì còn quan tâm,
cho cháu chơi nữa, thậm chí thèm gặp cháu luôn."
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy u oán của Thi Phàm, Ôn Lương bật thành tiếng:
– " là tiểu quỷ tinh ranh!"
Hai tới nhà hàng.
Giữa đường, Mạnh Sách nhắn:
"Chị ơi, em đến , bàn ở dãy thứ hai, trong cùng."
Kèm hai tấm hình: một là vị trí bàn, một là menu.
"Chị xem ăn gì nhé."
Lúc đó Ôn Lương đang lái xe, rảnh xem, bèn đưa điện thoại cho Thi Phàm phía :
– "Phàm Phàm, xem cháu ăn gì thì với chú Mạnh nhé."
– "Là cơ mà!"
Phó Thi Phàm nhận điện thoại, nhấn mạnh.
– "Thím, để cháu cho thím , thím xem ăn gì?"
– "Không cần phiền , cháu chọn món thích là ."
– "Dạ."
– "Mà tại nhất quyết gọi là ?"
– "Vì như thế mới cách một thế hệ, chứ thì chẳng hợp tí nào!"
Ôn Lương: “……”
Hai tới nhà hàng, thẳng tới chỗ .
– "Chị ơi, bên !"
Mạnh Sách thấy Ôn Lương thì dậy vẫy tay, nở nụ tươi rói.
– "Tới ."
Ôn Lương dắt Thi Phàm đến, đối diện .
– "Đặt món chứ?"
– "Rồi ạ."
Mạnh Sách gật đầu tiếc nuối, lấy mấy ly cà phê từ túi
:
– "Đây, cà phê chị đặt."
– "Cảm ơn."
Ôn Lương nhận lấy một ly, đưa cho Thi Phàm:
– "Phàm Phàm, cảm ơn chú ."
– "Cảm ơn !"
Phó Thi Phàm .
– "Không gì."
Mạnh Sách miễn cưỡng với Thi Phàm, gượng một chút.
vì Ôn Lương nên tiện tỏ thái độ.
Hai bắt đầu chuyện công việc. Khoảng mười lăm phút , nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, hai món đầu tiên.
– "Chị, Phàm Phàm, ăn , cứ tự nhiên."
Phó Thi Phàm khách sáo chút nào, cầm đũa lên ăn luôn.
Sau đó là món thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Khi món thứ tám mang , Ôn Lương đầy bàn, buột miệng:
– "Chắc hết nhỉ? Sao gọi nhiều , ăn hết ."
Mạnh Sách cô, ngạc nhiên:
– "Còn mấy món nữa, chẳng chị gửi menu cho em ?"
– "Hả?"
Ôn Lương sửng sốt, linh cảm , mở khung chat với Mạnh Sách xem… suýt thì ném luôn Phó Thi Phàm !
Cô tắt màn hình, lạnh lùng Thi Phàm.
Thi Phàm cúi gằm, lén đếm ngón tay, gương mặt chột rõ mồn một.
Ôn Lương xin Mạnh Sách:
– "Xin nhé."
– "Chị xin gì chứ? Em em mời mà, chị với Phàm Phàm ăn gì cũng ."
Mạnh Sách tuy , nhưng trong lòng đoán ngọn ngành.
Thì là Phó Thi Phàm gọi món!
Chả trách!
Cậu chị luôn quan tâm đến , nỡ để tốn tiền!
Ôn Lương mỉm , âm thầm quyết định bữa sẽ chuyển tiền cho .
Có lẽ vì cảm thấy , Phó Thi Phàm ăn ngoan, bụng tròn vo.
Trong lúc ăn, Mạnh Sách tinh ý, chú ý món Ôn Lương thích, gắp cho cô.
Lần đầu cô ăn luôn, vài phút gắp hai.
Ôn Lương ăn, nhẹ nhàng nhắc:
– "Em cứ ăn phần của , cần gắp cho chị." Dù cô tiếp cận Mạnh Sách, nhưng vẫn giữ chừng mực.
– "Vâng."
Hai trò chuyện vui vẻ, từ công việc tới đủ thứ chuyện trời đất.
Với sự phối hợp khéo léo của Ôn Lương, Mạnh Sách cảm thấy hai hợp , càng thêm tin tưởng tình cảm của .
Cậu nghĩ, lẽ chị cũng chút cảm tình với chăng?
Sắp kết thúc bữa, Mạnh Sách bỗng nhiên đề nghị:
– "Chị ơi, gần đây rạp chiếu phim, đang phim
mới, đánh giá . Còn sớm, xem phim nhé?"
Ôn Lương lau miệng cho Thi Phàm hỏi: – "Phim gì?"
– "Hẹn hò mùa hè."
– "Phim tình cảm hiện đại ?"
– "Vâng. Nếu chị thích thì chọn phim khác cũng ."
Ôn Lương ngại mấy cảnh hôn hít trong phim tình cảm, ngượng ngùng là một chuyện, chủ yếu là còn Phó Thi Phàm cùng.
– "Có hoạt hình ?"
Mạnh Sách khựng :
– "Chắc đấy, tới đó xem nhé."
– "Được."
Dù xem gì thì cùng cũng .
Ôn Lương hỏi:
– "Phàm Phàm, xem phim ? Hoạt hình đó."
Phó Thi Phàm đến Giang Thành từng xem phim, bắt đầu lưỡng lự giữa ham cá nhân và "nhiệm vụ kéo thím ".
Cuối cùng, cô bé gật đầu:
– "Đi ạ!"
Chú chắc sẽ giận cháu nhỉ?
– "Được , xem phim."
Phó Thi Phàm ôm ly cà phê, nhảy xuống ghế, nắm tay Ôn Lương.
Ôn Lương định xách nốt mấy ly cà phê còn thì Mạnh Sách nhanh tay lấy túi:
– "Chị để em cầm cho."
– "Cảm ơn em."
Ba cùng bộ tới rạp chiếu phim gần đó.
Thi Phàm bên trái Ôn Lương, Mạnh Sách bên . Tay trái của vung nhẹ, vô tình chạm tay của cô.
Cậu vội rụt tay , má trắng ửng đỏ, nụ ngượng ngùng, ánh mắt trong veo đầy tình ý:
– "Xin chị."
– "Không ."
Ôn Lương nhẹ.
Ba tiếp tục bước .
Lần nữa, tay Mạnh Sách khẽ chạm tay cô.
Cậu cụp mắt xuống, lấy hết dũng khí… nắm lấy tay Ôn Lương.