Ôn Lương đang chờ món ăn dọn lên, thì điện thoại bàn đổ chuông, màn hình hiện lên cái tên Phó Tranh.
“Thím ơi, là chú gọi nè.” – Phó Thi Phàm mắt tinh nhanh liền thấy.
Ôn Lương dừng một chút mới cầm máy lên : “A lô?”
“Em đang ở nhà ? Anh tới đón Thi Phàm.”
Ôn Lương đưa điện thoại xa một chút, sang hỏi Thi Phàm bên cạnh:
“Thi Phàm, chú con đến đón con. Tối nay con về với thím ăn xong thì với chú?”
Phó Thi Phàm vẻ suy nghĩ, ngoan ngoãn :
“Thím hôm nay mệt , con ăn xong sẽ với chú.”
“Được, để thím với chú con.”
Ôn Lương đưa điện thoại lên:
“Bọn em đang ở nhà hàng Hạ Đường đường Văn
Hóa, đồ ăn mang lên .”
Cô đồng hồ:
“Tầm sáu rưỡi đến nhé.”
Phó Tranh im lặng một lát, :
“Anh đang ở gần đó, đến ngay đây.”
Không để Ôn Lương thời gian từ chối, lập tức tắt máy.
Ôn Lương: “…”
Món cá nướng nhanh mang lên cùng các món phụ khác. Đây là món nổi tiếng của quán, da cá giòn, thịt mềm, hương vị thơm ngon.
Phó Thi Phàm ăn vô cùng ngon miệng, nhưng quên để ý cửa nhà hàng suốt.
Khoảng nửa chừng bữa ăn, Phó Tranh bước .
Phó Thi Phàm mắt sáng rỡ, vẫy tay gọi:
“Chú ơi, bên !”
Phó Tranh từ xa , thấy một lớn một nhỏ cạnh : cô gái xinh mắt sáng môi hồng, cô bé thì má phấn môi đào, nét mặt giống như đúc, cứ như một đôi con thực thụ.
Nếu như Thi Phàm thực sự là con của và Ôn Lương thì bao…
Anh khẽ mỉm , về phía họ, liếc nồi cá: “Vừa mới ăn ?”
“Vâng ạ.” – Thi Phàm gật đầu.
Chưa kịp để Ôn Lương gì, Thi Phàm vui vẻ mời: “Chú ăn cơm ? Ăn cùng , cá nướng ở đây ngon lắm!”
Phó Tranh xuống đối diện họ, sang Ôn Lương, :
“Anh ăn. Em ngại chứ?”
Ôn Lương lạnh nhạt phun hai chữ:
“Ngại đấy.”
“Thím ơi, cho chú ăn cùng nha.” – Thi Phàm nũng nịu kéo tay cô lắc lắc.
Ôn Lương lườm Phó Tranh một cái, gì.
Phó Tranh mím môi, cô đang giận, nên vẫn tự nhiên xuống, gọi nhân viên mang thêm bát đũa, còn gọi thêm vài món cô và Thi Phàm thích.
“Thi Phàm, hôm nay con và thím chơi thế?” – Anh hỏi.
Thi Phàm hào hứng kể , chuyện rõ ràng mạch lạc như lớn, khiến bàn bên cạnh chú ý.
Một chị gái gần đó ban đầu để ý, giọng bé con lanh lợi quá liền sang hỏi: “Em ơi, con gái mấy tuổi mà chuyện rành thế? Con chị học tiểu học mà còn lắp bắp.”
Thi Phàm toe toét:
“Con bốn tuổi ạ.”
“Bốn tuổi á?!” – Chị ngạc nhiên, con bé đầy yêu mến.
“Em giỏi thật đấy, dạy con khéo quá, thông minh lễ phép, còn xinh nữa. Mà bố thì con cũng là đúng !”
Ôn Lương ngại ngùng:
“Chị ơi, bé là cháu em, con gái em.”
Chị sững :
“Ủa, xin nha, chị tưởng là con em. Con bé giống chồng em quá, chị cứ tưởng hai con ăn với bố.”
Chị xong còn liếc Phó Tranh.
Ôn Lương chút lúng túng, sang : “Chị hiểu nhầm , chồng em.” “À, hiểu . Hai là em hả? Vậy bé là con của .” – Chị vỗ trán như bừng tỉnh.
Thi Phàm liền giải thích:
“Dì ơi, chú ba con, chú là chú ruột.”
“À … thế …” – Chị hổ .
Phó Tranh gắp phần cá gỡ xương cho bát Ôn Lương, dịu dàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-303-em-ghet-nhin-thay-anh-den-the-sao.html.]
“Đừng mãi chuyện, ăn .”
Ôn Lương , mặt cảm xúc, đặt đũa xuống:
“Tôi ăn xong . Anh đến thì cứ từ từ ăn với Thi
Phàm nhé, về .”
Nói sang bé:
“Thi Phàm, thím việc …”
Thi Phàm lộ vẻ tiếc nuối:
“Thím sớm , mà dì còn ăn cá nữa, chắc no .”
“Thím ăn no …”
Lúc , Phó Tranh đặt đũa xuống, chân mày nhíu , ánh mắt u ám:
“Em ghét thấy đến ?”
Ôn Lương lạnh lùng:
“Anh nghĩ thấy ?”
Phó Tranh: “…”
Cô bây giờ càng lúc càng khách sáo với nữa .
“Ôn Lương, đừng gay gắt như thế, xuống ăn thêm chút .”
“Còn cần thiết ?”
Phó Tranh: “…”
Anh cô làm cho cứng họng.
Trước , khi còn cưới, cô luôn khách khí với .
Sau khi cưới, cô càng dịu dàng ngoan ngoãn, hết mực nhường nhịn.
Anh rõ, dù cô yêu , cũng sống yên bên .
giờ… con còn, hôn nhân tan vỡ, cô cũng cần nhẫn nhịn nữa.
Ôn Lương để ý đến , sang bé: “Thi Phàm, mai thím đến chơi với con nhé?”
Thi Phàm ngẩng đầu, miệng còn dính sốt, đôi mắt to tròn long lanh:
“Thím ơi, mai chơi với con tiếp nha?”
Về lý trí, Ôn Lương nên tiếp xúc quá nhiều với bé, vì điều đó dễ khiến cô và Phó Tranh dây dưa dứt.
về tình cảm, cô thể từ chối Thi Phàm. Có lẽ vì đứa con của cô mất, nên càng dễ mềm lòng một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế.
“Được, mai…”
Phó Tranh đột nhiên lạnh giọng:
“Mai em tới đón con bé , việc, đưa nó tới .”
Sắc mặt Ôn Lương tối , để tâm đến , sang bé :
“Thi Phàm, chín rưỡi sáng mai thím đến đón con.”
“Vâng ạ, thím cẩn thận nhé.”
Ôn Lương xoa đầu bé: “Hẹn mai gặp.”
“Mai gặp!”
Sau khi cô rời , Phó Thi Phàm sang hì hì: “Chú ơi, sáng nay một chú trai mời thím ăn, mà thím đồng ý .”
Phó Tranh nhíu mày:
“Là ai?”
“Chú tên là Mạnh Sách.”
Phó Tranh ngạc nhiên.
Anh cứ tưởng là Chu Vũ – hẹn ăn mà – nên tiếp tục.
Không ngờ là Mạnh Sách, chính là tên mặt trắng ở Na Uy!
Hai bọn họ… vẫn còn liên lạc ư?
“Chú ơi, chú cố lên nha. Chú Mạnh cướp thím, chú đừng để cướp mất đó!”
Phó Tranh khẽ : “Chú sẽ cố.”
Truyện nhà Xua Xim
Với , đối thủ lớn nhất Mạnh Sách… mà là Chu Vũ. ...
Về đến nhà, Ôn Lương nấu một bát mì đơn giản.
Vừa ăn, điện thoại vang lên.
Là tin nhắn từ Vân Kiều.
Cô lập tức mở xem.
Vân Kiều:
“Ôn tiểu thư, hiện tại tra một thông tin. Để rõ từng cái một.”