Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 302: Gã đàn ông đầy mưu mô

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thím ơi, con chơi!” – Phó Thi Phàm đồng ý, Ôn Lương cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.

Giang Thành là thủ phủ của tỉnh J, trung tâm chính trị – kinh tế và ngành du lịch cũng phát triển tệ, vài danh thắng nổi tiếng cả nước, mỗi kỳ nghỉ đều đông .

Ôn Lương lái xe đưa Phó Thi Phàm đến hai địa điểm tham quan nổi tiếng ở Giang Thành, chụp ít ảnh, tiện thể dạo quanh khu vực lân cận.

Phó Thi Phàm lí lắc hoạt bát, mua nhiều đồ lưu niệm, là đem về tặng bà nội và các bạn học của .

Đến trưa, Ôn Lương đưa cô bé một nhà hàng khá tiếng gần khu thắng cảnh để ăn trưa.

Hai chọn vị trí gần cửa sổ, thể thấy cảnh vật bên ngoài.

Ghế cao, Ôn Lương bế Phó Thi Phàm lên, đôi chân ngắn lơ lửng đung đưa qua .

Để tiện chăm sóc, Ôn Lương cùng phía với cô bé, cùng chọn món ăn.

Phó Thi Phàm sống ở khu Hoa tại Los Angeles, quen ăn món Trung, nhưng dẫu cũng là ở nước ngoài, món Trung phong phú bằng trong nước.

Bữa trưa , cuối cùng cô bé cũng bộc lộ đúng chất một đứa trẻ thấy đồ ăn ngon là nhịn nổi, ăn uống đến nỗi cả mặt dính bẩn như mèo con.

Ăn gần xong, Ôn Lương dắt cô bé rửa tay sạch sẽ.

Hai trở chỗ , nghỉ ngơi xem ảnh trong máy chụp hình.

Bỗng nhiên, màn hình điện thoại Ôn Lương sáng lên, tin nhắn WeChat đến.

Cô mở xem, là Mạnh Sách gửi tin: “Chị ơi, chị ăn trưa ?”

Ngay đó là một bức ảnh hộp cơm: “Em làm ở Tập đoàn Phó thị .”

Khóe miệng Ôn Lương giật giật, đưa tay xoa trán.

Cái Mạnh Sách rốt cuộc là gì?

Cô cứ tưởng khi Mạnh Sách cô từng ly hôn thì sẽ buông bỏ, ngờ vẫn kiên trì...

Cũng thể là cô nghĩ nhiều, Mạnh Sách thật sự chỉ hỏi công việc — phận cô, hẳn cũng đây cô từng là nhân viên Phó thị. Phó Thi Phàm cứ ngó màn hình điện thoại của Ôn Lương.

Cô bé khá nhiều chữ, thấy cái tên “Mạnh Sách” là ngay đó là đàn ông, ánh mắt lập tức hiện rõ vẻ đề phòng!

Chắc chắn là đang tranh giành thím với chú !

Ôn Lương còn đang phân vân nên trả lời , Phó Thi Phàm đột nhiên hỏi: “Thím ơi, tên Mạnh Sách là ai ?”

Không hiểu Ôn Lương chột một giây, “Là bạn của thím thôi.”

Cô lập tức chuyển đề tài: “Gọi là cô nào, Phàm Phàm.”

“Ồ, thím ơi, làm chú rể của con ?” – cô bé nghiêng đầu hỏi với vẻ ngây thơ.

Ôn Lương: “…”

nhịn véo má cô bé, “Không , đừng linh tinh.”

lảng sang chuyện khác: “Phàm Phàm giỏi thật đấy, nhận nhiều chữ quá!”

“Thím đang đánh trống lảng hả?” – Phó Thi Phàm thẳng.

Ôn Lương: “…”

Rõ ràng luôn hả?

Cô tắt màn hình điện thoại, giơ tay che miệng khẽ ho, “Con còn ăn ? Trong thực đơn món tráng miệng đấy, thím gọi cho con một phần nhé?” “Món ngọt! Con ăn!” – mắt Phó Thi Phàm sáng rỡ.

Truyện nhà Xua Xim

Ôn Lương liền quét mã gọi một phần tráng miệng, tiếp tục xem ảnh với cô bé.

ngay khi cô đặt điện thoại xuống bàn, màn hình sáng lên, âm báo tin nhắn vang lên.

Chắc là tin của Mạnh Sách.

Cô giả vờ thấy, cầm lấy máy ảnh.

Phó Thi Phàm cô nghi hoặc: “Thím ơi, tin nhắn kìa, thím xem?”

Ôn Lương thản nhiên: “Không gì quan trọng .” “Không xem quan trọng?” – Phó Thi Phàm .

Ôn Lương: “…”

Sao cô bé thông minh thế?!

Cho ăn cũng làm ngừng !

“Có thím con xem ?” – cô bé bĩu môi, “Thím đừng tưởng con nhỏ hiểu gì nhé, con hết đấy. Cái Mạnh Sách đó chắc chắn là làm chú rể của con!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-302-ga-dan-ong-day-muu-mo.html.]

“Thím cố tình giấu con , thật sự là gì quan trọng.” – Ôn Lương gượng.

“Lỡ là tin nhắn của khác thì ?” – cô bé hỏi.

Ôn Lương: “…”

Đành mở điện thoại xem.

Lại là tin của Mạnh Sách.

“Chị ơi, dạo chị rảnh ? Em mời chị ăn một bữa.”

Cậu còn sợ cô từ chối nên bổ sung thêm: “Mới thực tập, nhiều điều , chị từng làm ở Phó thị, em hỏi chị vài chuyện.”

“Thím ơi, rủ thím ăn nè.” – Phó Thi Phàm chằm chằm.

“Ừ.” – Ôn Lương lập tức tắt màn hình.

“Thím trả lời ?”

“Không cần trả lời.”

“Con , thím thích ! Con cũng thích!”

“Sao con thích?”

Phó Thi Phàm đưa hai ngón tay gần , lắc lắc tay Ôn Lương: “Vì giành thím với chú con mà! Con thích thím, con thím là thím của con.”

“Phàm Phàm, con thích thím, thì thím làm cô con cũng mà. Thím với chú con ly hôn , đây là chuyện cả đời, thím thể làm thím con nữa.”

mà, chú con bảo với con rằng, chú yêu thím đến mức thể c.h.ế.t vì thím. Thím giống như khí của chú , thím, cuộc đời chú còn ý nghĩa. Nếu thím , chú thể từ bỏ tất cả. Thím ơi, thím thể cho chú một cơ hội ?”

Nghe xong lời từ miệng cô bé, mặt Ôn Lương nóng bừng, trong lòng cũng thấy lạ.

Cho dù Phó Tranh thật sự nghĩ , liệu những lời đó mặt một đứa trẻ ?

Nếu , chẳng lẽ là Phó Thi Phàm tự bịa ? Không thể nào.

Cô hiểu .

Tất cả là do Phó Tranh cố tình. Cố ý những lời đó mặt Phó Thi Phàm, để lấy lòng cô bé nhờ cô bé với !

Gã đàn ông mưu mô!

Trong lòng Ôn Lương mắng Phó Tranh thương tiếc!

“Phàm Phàm, nếu thím là thím con nữa, con sẽ thích thím nữa ?”

“Tất nhiên , con thích thím, dù thím thím con .” – Phó Thi Phàm dám thêm gì.

Mới ngày đầu tiên, nếu quá nhiều mặt cho chú, sợ thím nghi ngờ.

“Thế thì . Đừng mấy chuyện đó nữa, chọn ảnh , lúc con về thím sẽ tặng con một quyển album nhé!”

“Cảm ơn thím!” – Phó Thi Phàm hôn chụt một cái lên má Ôn Lương.

Ôn Lương: “…”

sửa cách xưng hô bao nhiêu , giờ cũng chẳng buồn sửa nữa.

Tùy con bé .

Rời khỏi nhà hàng, Phó Thi Phàm bắt đầu buồn ngủ.

Ôn Lương đưa cô bé về nhà ngủ trưa một lúc, đó tiếp tục dạo quanh Giang Thành.

Đến hơn 5 giờ chiều, trời bắt đầu sẩm tối.

Ôn Lương đưa Phó Thi Phàm đến một nhà hàng cá nướng để ăn tối.

Vừa gọi món xong, Phó Thi Phàm dậy : “Thím ơi, con vệ sinh chút.”

“Thím dẫn con nhé.”

“Không cần, lúc nãy con thấy , nhà vệ sinh ở đằng .” – cô bé chỉ về một hướng.

“Được, con , gì thì gọi thím.”

Nhà hàng trong trung tâm thương mại, nhà vệ sinh ở ngay trong nhà hàng nên Ôn Lương mới yên tâm để cô bé một .

Phó Thi Phàm nhà vệ sinh, tùy tiện chọn một phòng, lên bệ mở đồng hồ thông minh, bấm gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Phó Thi Phàm thì thầm: “Chú ơi, bọn cháu đang ở nhà hàng Hạ Đường đường Văn Hóa, còn mang món , chú mau tới .”

Loading...