Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 295: Hay là tôi tặng anh một tấm biểu ngữ cảm ơn nhé
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:36
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh thích Sở Tư Di, đối với cô chỉ là áy náy và bù đắp. Mà sự áy náy , khi Thẩm Huệ tổn
thương Ôn Lương, khi ông nội qua đời, cũng chẳng còn sót chút gì.
Người thích là cô, nhưng cô chẳng tin .
Nếu thích cô từ lâu, tại đề nghị ly hôn? Nếu chỉ mới thích cô lâu khi ly hôn, thì thể dễ dàng lòng đến thế?
“Anh bắt Sở Tư Di rút khỏi giới giải trí, cũng ý định kết hôn với cô . A Lương, thích em. Anh em tin, nhưng vẫn cho em , thích em, từ lâu thích em... chỉ là, ngốc quá, nhận tình cảm thật trong lòng …”
Ôn Lương cảm thấy nực , bật thành tiếng: “Anh thích em từ lâu , chỉ là trái tim ? Phó Tranh, nghĩ cái lý do em sẽ tin ?”
“Anh thích em, nhưng công tác một tháng để gặp Sở Tư Di? Anh thích em, nhưng đề nghị ly hôn? Anh thích em, nhưng dù em mang thai cũng sẽ bắt em phá bỏ? Anh thích em, nhưng mặc kệ để khác chửi em là kẻ thứ ba? Anh thích em, mà
đúng ngày kỷ niệm cưới gặp Sở Tư Di? Anh thích em, khi cưới em với dì sẽ sớm ly hôn với em?”
Từng chữ từng câu, Ôn Lương rõ ràng, dõng dạc chất vấn .
Nói đến cuối, hốc mắt cô đỏ lên.
Vì của Sở Tư Di là Thẩm Huệ, cô dưỡng thai giường; vì ông nội qua đời, con cô cũng còn. Vậy mà giờ với cô, thích cô từ lâu ư? Thật nực !
“Nếu thật sự là như thế, thì chính là đao phủ g.i.ế.c c.h.ế.t con của chúng , em càng thể tái hôn với , đừng mơ nữa.” Ôn Lương nhắm mắt , hít một thật sâu.
Đều là tại Phó Tranh, rõ ràng cô sắp buông bỏ, mà cứ dây dưa dứt, khiến cô khơi những nỗi đau.
Phó Tranh thể biện hộ.
Đối mặt với chất vấn của Ôn Lương, chỉ thể xin , thậm chí đến câu xin cũng trở nên vô nghĩa.
Nếu như sớm nhận tình cảm của , để Sở Tư Di trở về nước, sẽ đề nghị ly hôn, cô cũng sẽ giấu chuyện mang thai.
Họ sẽ giống như những cặp vợ chồng bình thường, cẩn thận che chở cho đứa con của họ. Anh sẽ cùng cô khám thai, sẽ cho luôn túc trực bên cạnh, sẽ để cô chịu bao ấm ức khi mang thai, cũng sẽ để cô Thẩm Huệ làm tổn thương, ông nội cũng thể sống thêm một thời gian nữa...
Tất cả, tất cả đều là vì ...
Chính hủy hoại cuộc hôn nhân , khiến đứa con của họ mãi mãi.
Cô sẽ bao giờ tha thứ cho nữa.
Rõ ràng trong lòng sớm điều đó, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng họ đến bước đường cùng.
Thật , vách đá sớm hiện mắt, chỉ là quá mù quáng, thấy rõ.
Giữa họ thật sự còn khả năng nào ?
Phó Tranh khẽ nhắm mắt , lặng lẽ khởi động xe.
Bánh xe lăn qua vạch giảm tốc đen vàng, hòa dòng xe cộ.
Trong xe yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng còi xe và âm thanh hỗn tạp bên ngoài.
Không bao lâu trôi qua, xe dừng một phòng khám thú y.
Phó Tranh tháo dây an : “Đi thôi, Đoàn Đoàn ở trong đó.”
Ôn Lương sớm bình tĩnh , nhưng chuyện với .
Nghe , cô tháo dây an , mở cửa xuống xe, bước theo bên cạnh , cùng phòng khám thú y.
Cô lễ tân thấy Phó Tranh, lập tức dậy chào: “Phó , ngài đến đón Đoàn Đoàn ? Mời theo .”
Nói xong, cô lễ tân lén liếc Ôn Lương một cái, cô mù mặt.
Ôn Lương nổi tiếng, ảnh mạng cũng ít.
Cô lễ tân nhận , còn tưởng Phó Tranh dẫn theo một tình nhân mới.
Cô lấy Đoàn Đoàn đang đeo vòng Elizabeth từ lồng , định đặt hộp vận chuyển, nhưng Ôn Lương chủ động bước lên ôm lấy Đoàn Đoàn: “Để .”
Cô lễ tân do dự: “Cô gái , nấm mèo thể lây sang đấy…”
“Tôi , .”
Thấy , cô lễ tân thả tay, với Phó Tranh: “Phó , mời ngài và vị tiểu thư đợi một lát, lấy thuốc cho Đoàn Đoàn.”
“Được.”
Ôn Lương xuống sofa bên cạnh, vén chiếc vòng hổ của Đoàn Đoàn lên, tỉ mỉ ngắm .
Một tháng gặp, Đoàn Đoàn lớn lên ít, nhưng vẫn là dáng vẻ mèo con. Bộ lông dài một chút.
Sờ bụng nó, phồng phồng, xem ăn khỏe lắm.
Chân một mảng cạo trụi, đỏ ửng, chắc là chỗ nấm.
Đoàn Đoàn trong lòng Ôn Lương, bàn chân trắng nhỏ đặt lên tay cô, ngẩng đầu cô, kêu “meo” một tiếng.
Như thể đang hỏi: lâu thấy mặt, chị c.h.ế.t hả?!
Tim Ôn Lương mềm nhũn, khẽ vuốt ve lưng nó, đáp : “Meo~”
“Meo~” Đoàn Đoàn tiếp tục kêu cô.
“Meo~” Ôn Lương tiếp tục đáp .
Một một mèo cứ thế mà “meo meo” qua .
Khóe môi Phó Tranh nhịn cong lên một nụ nhàn nhạt.
Có lẽ vì cảm thấy quen thuộc, Đoàn Đoàn định dùng đầu cọ tay Ôn Lương, nhưng cái vòng cản trở, bèn đưa móng lên cào cào vòng, thế nào cũng gỡ .
Ôn Lương bật thành tiếng, đưa tay chạm nhẹ mũi Đoàn Đoàn, nó né , há miệng cắn nhẹ lấy ngón trỏ của cô, cắn nhẹ nhàng như đang gãi ngứa.
Cô lễ tân mang thuốc , hướng dẫn Phó Tranh cách sử dụng, Ôn Lương chơi đùa với Đoàn Đoàn lắng cẩn thận.
“Được, nhớ .” Phó Tranh cầm hộp thuốc, đầu Ôn Lương, “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-295-hay-la-toi-tang-anh-mot-tam-bieu-ngu-cam-on-nhe.html.]
Ôn Lương dậy, đặt Đoàn Đoàn hộp vận chuyển, xách lên khỏi phòng khám.
Trước xe, cô Phó Tranh định mở cửa lên xe, : “Anh đưa thuốc cho , gọi xe về.”
Phó Tranh dừng cửa xe, ánh mắt sâu thẳm: “Để đưa em về.”
“Không cần …”
“Dù chúng ly hôn , vẫn là nhị ca của em, ? Đến chuyện nhỏ em cũng từ chối? Chẳng lẽ em định qua với bà nội nữa ?”
Ôn Lương yên, “Anh nghĩ vợ chồng ly hôn còn thể làm em ?”
“Tại ?”
“Chỉ cần thấy , em sẽ nhớ tới những chuyện đau lòng. Cho nên chúng hạn chế gặp mặt
Truyện nhà Xua Xim
thì hơn. Anh cứ yên tâm, với bà nội em vẫn sẽ hiếu thuận, chỉ là những chuyện khác, cần nữa…” Bàn tay Phó Tranh nắm tay nắm cửa siết chặt, cổ họng nghẹn đắng.
Quả nhiên, điều lo lắng trở thành sự thật.
Cô bất kỳ liên hệ nào với nữa.
Cô giống như những cặp vợ chồng bình thường, khi ly hôn thì ai đường nấy, từ đây thành dưng.
Dù còn mối quan hệ với bà nội, nhưng đoán , nào cô đến nhà cũ cũng sẽ gọi để chắc chắn ở đó. Bà nội chắc chắn cũng sẽ về phía cô.
Vậy nên, gặp cô sẽ khó.
Anh đoán , cô để đưa về là vì nơi cô ở — dù tra qua định vị.
Anh nên làm gì đây?
Làm mới thể giữ cô ?
Ôn Lương : “Nếu đưa thuốc cho em thì thôi, em mua thêm hộp khác cũng , về .”
Nói xong, cô xách hộp trở phòng khám.
“Đợi .” Phó Tranh gọi cô , cố nén sự nghẹn ngào trong lòng, “Không cần mua nữa, đưa thuốc cho em là .”
Ôn Lương dừng bước, .
Không từ lúc nào, Phó Tranh đến lưng cô, đưa hộp thuốc cho cô, mấp máy môi nhưng gì.
Ôn Lương đón lấy, ngẩng đầu : “Tiền khám bệnh của Đoàn Đoàn bao nhiêu, chuyển khoản cho .”
“Không cần.”
“Cần chứ, chúng ly hôn …”
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác thất bại trong lòng Phó Tranh lên đến đỉnh điểm, lạnh giọng mở miệng:
“Đã thì em cũng nên trả ơn . Anh lấy ví cho em
từ tên móc túi, em cảm ơn thế nào? Anh cứu em khỏi đám đông, em cảm ơn thế nào? Anh cứu em khỏi tay Hạ Minh, giúp em giảm tác dụng thuốc, đưa em cấp cứu, em cảm ơn thế nào? Hay là em trả hết một luôn ?”
Ôn Lương cau mày, ngờ Phó Tranh luôn cứng rắn quyết đoán tính toán chi ly như .
những gì đều là sự thật. Anh thật sự giúp cô. Cô cũng thể vô ơn.
Ôn Lương suy nghĩ :
“Được thôi, cảm ơn lấy ví giúp . Anh bao nhiêu tiền cảm ơn?”
“Cũng cảm ơn cứu khỏi đám đông, là tặng một tấm biểu ngữ nhé?”
“Chuyện của Hạ Minh, dù thừa, nhưng xuất phát từ thiện ý, vẫn nên cảm ơn, viện phí bao nhiêu sẽ chuyển cho , là tặng thêm hai tấm biểu ngữ?”
“À còn vụ tai nạn xe đó nữa, tiền viện phí bao nhiêu cũng thể trả. Anh tiền cảm ơn cũng .”
Thấy cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ chuyện cảm ơn, còn quên đem chuyện Hạ Minh mỉa mai, suýt nữa Phó Tranh tức đến ói máu, nghiến răng:
“Biểu ngữ thì khỏi!! Nếu em thật sự cảm ơn , thì mời ăn ba bữa cơm! Thời gian chọn!”
Ôn Lương thở dài, sợ gì thì gặp nấy.
Cô thà rằng Phó Tranh đòi tiền cảm ơn, dù đòi hết tài sản chia cho cô khi ly hôn cũng , như bọn họ ai nợ ai.
điều đó là thể, vì thiếu tiền.
Nên ba bữa cơm tưởng chừng đơn giản , thật nghĩa là cô tiếp tục liên lạc với .
“Được .” Ôn Lương đồng ý.
“Em về , đến khi cần em mời cơm, tự nhiên sẽ liên hệ.”
Ôn Lương đón taxi về.
Phó Tranh cô lên xe, lúc mới xe , định khởi động thì điện thoại reo.
Là điện thoại của Phó Thanh Nguyệt.
“Alo, dì ?”
“A Tranh, gần đây dì chút việc, thể chăm sóc Phàm Phàm. Dì định đưa con bé sang chỗ cháu ở một thời gian, tiện thể nó cũng đang nghỉ đông.”
Nghe , Phó Tranh bất ngờ: “Dì , như ... lắm .”
Dì nhầm chứ?
Để chăm sóc Phó Thi Phàm?
“Có gì ? Lúc nó học thì dì còn thể nhờ hàng xóm đón giúp. Giờ nghỉ học , dì cũng thể gửi gắm mãi. Suy tính , vẫn là cho nó sang với cháu. Con bé cũng đang nhắc mãi đến Giang Thành chơi.”
Trong đầu Phó Tranh lóe lên một tia sáng: “Vậy… ạ.”
Lần gặp mặt, hình như Phàm Phàm thích Ôn Lương.