Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 285: Em chỉ muốn anh cách xa em một chút
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:05
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh cứu em, mà em chỉ một câu cảm ơn lập tức đuổi . A Lương, em thật sự qua cầu rút ván như ?”
Ôn Lương sững vài giây, lạnh nhạt : “Cứ xem như em qua cầu rút ván . Anh cũng giữ lời, sẽ theo dõi em nữa, giờ đừng với em rằng tới công tác, gặp em ở sân bay nhé?”
“Nếu theo dõi em, em còn chẳng sẽ thương tới mức nào! Lúc thì mất ví, lúc thì thương, em bảo làm yên tâm đây?”
“Chúng ly hôn , chuyện của em liên quan đến , cần quan tâm.”
“Em—”
Sắc mặt Phó Tranh chợt trầm xuống, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.
Ôn Lương mặt mày tái nhợt, theo bản năng lùi một bước.
Phó Tranh bước tới một bước, giọng trầm khàn đầy áp lực: “Lặp nữa những lời em !”
Ôn Lương ánh mắt d.a.o động, lùi một bước: “Chúng ly hôn , chuyện của em liên quan đến , cần quan tâm.”
Giọng cô run rẩy, rõ ràng là đang thiếu tự tin.
Sắc mặt Phó Tranh càng thêm u ám, như mây đen kéo đến.
Ôn Lương lùi tiếp, nhưng phát hiện lưng là bức tường, còn đường lui.
Cô co rúm như một con chim cút nhỏ, từng chút từng chút dịch sang bên cạnh.
Phó Tranh vươn tay, giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn xuống. Khuôn mặt tuấn tú đột ngột phóng đại mắt khiến Ôn Lương sững một giây, lập tức giãy giụa, dùng sức đẩy .
“Ưm ưm…”
Vai Phó Tranh rắn chắc như thành đồng vách sắt, mặc cho cô vùng vẫy, vẫn hề lay chuyển.
Anh chìm đắm trong nụ hôn, tham lam mút lấy đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi nghịch ngợm luồn giữa hai hàm răng.
Hơi thở nóng bỏng quấn lấy , Ôn Lương thở gấp, càng lúc càng thấy nghẹt thở.
Phó Tranh thừa cơ tách hai hàm răng của cô, đầu lưỡi dễ dàng xâm nhập trong.
“Ưm—”
Ôn Lương nhắm mắt , hung hăng cắn xuống.
Phó Tranh đau đớn khẽ rên, nhưng vẫn lùi , ngược càng hôn sâu hơn, để mặc cho vị m.á.u tanh tràn ngập giữa môi lưỡi hai .
Bỗng nhiên, thứ gì đó rơi xuống môi đang giao triền, đầu lưỡi khẽ liếm, mặn chát.
Phó Tranh vội buông cô , chỉ thấy mắt Ôn Lương đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
Anh hoảng hốt thôi, tay chân luống cuống lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “A Lương, A Lương, xin , là sai, là đáng chết, đừng , đừng …”
Ôn Lương chỉ im lặng rơi lệ, bật thành tiếng, sự kìm nén nghẹn ngào đó khiến Phó Tranh thở nổi, đau lòng tột độ.
“A Lương, xin , xin … Anh nên ép em, em đánh , mắng cũng , đừng gì…”
“Đánh , mắng , ích gì? Anh sẽ lời em ?” Ôn Lương ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay lau nước mắt, “Không! Miệng thì yêu em, nhưng thật chỉ coi em như món đồ, từng tôn trọng em!”
“Anh vẫn cứ bám theo em, giám sát cuộc sống của em, trái ý em, em còn tự do, còn sự riêng tư, làm gì thì làm. Cuộc sống như chút ý nghĩa gì cả…”
Nghe tới câu cuối cùng của cô, lòng Phó Tranh hoảng loạn thể khống chế: “A Lương, chỉ là thấy em. Nếu em thích, sẽ bám theo nữa, đừng … Em gì, cũng sẽ đồng ý.”
“Em chỉ cách xa em một chút!” Hốc mắt Ôn Lương dâng lên tầng nước, khẽ chớp mắt, giọt lệ liền rơi xuống.
Cô cố gắng, cố gắng để thể quyết tâm ly hôn với , buông bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-285-em-chi-muon-anh-cach-xa-em-mot-chut.html.]
Vậy mà vẫn cứ tìm đến quấy rầy, phá vỡ cuộc sống của cô, làm rối loạn tâm trí cô.
Sắc mặt Phó Tranh đầy thất bại, im lặng hồi lâu mới khàn giọng : “…Được, đồng ý với em.”
Sáng hôm , Ôn Lương và Đường Thi Thi đăng ký tham gia một đoàn du lịch hai ngày tới Đại Dương Lộ. Đó là một đoàn du lịch tiếng Trung, từ hướng dẫn viên tới du khách đều là Hoa.
Điểm khởi hành là Geelong. Trên xe ban đầu mười mấy lẻ tẻ, nhưng vì cùng là đồng hương nơi đất khách, chẳng chút xa lạ nào, trò chuyện thiết sôi nổi.
Khi Ôn Lương và Đường Thi Thi bước lên xe, trong xe thoáng im lặng, nhanh chóng tiếp tục tiếng .
Hai chọn một chỗ cạnh .
Chàng trai trẻ hàng ghế phía đầu chào hỏi: “Hai chị gái là vùng nào thế? Sang Úc du lịch làm việc ?”
Bạn đồng hành bên cạnh liếc Ôn Lương mấy nhưng gì, chỉ đầu .
Người đàn ông trung niên phía niềm nở: “Nhìn hai cô thì giống sinh viên .”
Đường Thi Thi mỉm : “Bọn em du lịch thôi, quê ở Giang Thành. Còn thì ạ?”
Vừa nhắc tới quê hương, khí trong xe náo nhiệt. Người thì báo tên tỉnh, thì nhận đồng hương, thì cũng tìm cách bắt chuyện: “Tôi bạn ở chỗ cô đấy…”
Sau đó thêm bảy, tám nữa lên xe, hướng dẫn viên điểm danh xong thì xe khởi hành.
Khi xe chạy, trong xe trầm lặng hơn nhiều. Người thì trò chuyện, đeo tai nhạc, thì giơ máy ảnh chụp phong cảnh ven đường.
Bạn đồng hành của trai trẻ bất chợt đầu về phía , huých huých , hạ giọng : “Này, hai cô gái phía , cô trong hình như là Ôn Lương.”
“Ôn Lương là ai?” Chàng trai trẻ ngẩn .
Truyện nhà Xua Xim
“Quên ? Chính là vợ cũ của Phó Tranh!”
Cậu trai trẻ sực nhớ , kinh ngạc bạn : “Thật là cô ?”
“Tớ là ngay, bên cạnh còn bạn trang điểm của cô , Đường Thi Thi.”
Khi tin tức giữa Phó Tranh và Ôn Lương bùng nổ, ký túc xá của bọn họ từng bàn tán một phen, ai cũng ghen tị Phó Tranh sinh vạch đích mà thường cả đời với tới .
Chàng trai trẻ tỏ tò mò: “Nếu tớ nhớ lầm, cô mới ly hôn với Phó Tranh lâu nhỉ?”
“ ,” cảm thán, thì thầm: “Chắc chắn cô lấy ít tài sản từ tay Phó Tranh, cũng xem như là một tiểu phú bà ! Tuy là ly hôn, nhưng trẻ giàu, điều trong giới nhà giàu chắc chẳng ai cưới cô . mà tiền trong tay, ai chứ, bao nuôi một tiểu thịt tươi, ai mà lọt mắt xanh của cô thì đúng là tiết kiệm mấy chục năm cố gắng!”
Chàng trai trẻ lén đầu .
Ôn Lương đang chuyện với Đường Thi Thi, gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét mỹ, gì mà cô khẽ , lông mày cong cong, môi hồng răng trắng, hề giống từng trải qua một cuộc hôn nhân.
Chỉ riêng gương mặt , dù cô tiền, cũng theo đuổi cô làm bạn gái, huống hồ còn là một tiểu phú bà…
Người bạn thêm: “Chồng cô ngoại tình, cô ly hôn, giờ chắc đang yếu đuối nhất. Lúc dễ lợi dụng tình cảm nhất, nếu bên cạnh an ủi, quan tâm dịu dàng, dễ chiếm trái tim.”
Lời tưởng như đùa, nhưng động lòng.
Chàng trai trẻ càng nghĩ càng thấy hứng khởi.
Nếu thật sự chiếm trái tim Ôn Lương, chẳng cần lo chuyện cơm áo nữa!
Anh liếc màn hình điện thoại tắt, như đang soi gương kiểm tra bản , tự thấy trông tệ, kiểu hình “tiểu chó con” các chị gái yêu thích, trong trường cũng nhiều nữ sinh theo đuổi.
Anh âm thầm quyết tâm.
Vì chuyến kéo dài hai ngày nên thời gian khá thoải mái. Xe dừng tạm tại bãi biển Anglesea.
Đến trưa, xe đến Lorne, hướng dẫn viên và tài xế mang từng bếp nướng xuống bãi biển, chuẩn cho bữa tiệc nướng hải sản tự chọn.
Số bếp nhiều, chia nhóm theo . Chàng trai trẻ lập tức kéo bạn nhập nhóm với Ôn Lương và Đường Thi Thi, lễ độ nhiệt tình : “Hai chị gái cứ biển chơi , chuyện xiên và nướng để bọn em lo!”