Cô khoác chiếc áo lông dài và dày, cả bọc kín mít như một chú chim cánh cụt đáng yêu, đeo đôi găng tay len dây nối, thỉnh thoảng còn dang rộng hai tay vỗ vỗ .
Nhìn thấy bóng dáng sinh động như thế của cô, trái tim Phó Tổng như bóp nghẹt, khao khát đường hoàng bước đến, ôm cô thật chặt lòng.
Thế nhưng, cô mới vui vẻ trở đôi chút. Nếu xuất hiện lúc , tâm trạng cô nhất định sẽ nặng nề thêm.
Trên xe hơn mười , đều là gương mặt châu Á, vẻ như đều là Trung Quốc.
Thi Thi dẫn đầu, chọn một hàng ghế trống, phía trong. Ôn Lương ở ngoài, còn Chu Phàm bên lối , đối diện cô.
Thi Thi quan sát bên trong chiếc xe sang với Ôn Lương:
“Chiếc xe cũng xịn ghê, cả điều hoà. Hồi lúc làm kế hoạch, thấy theo tour mà chỉ là xe van nhỏ, cũ kỹ, ăn uống cũng chỉ mấy cái bánh quy.”
Không vì lý do gì, từ lúc bước khỏi khách sạn, cô cảm giác như một ánh sắc bén nào đó dõi theo . Cảm giác gai lưng theo cô cả khi lên xe, chịu tan biến.
Một hành khách phía thấy bèn lên tiếng: “Không , giá tour giống cả. Tôi tour .”
Nếu tour hoạt động một thời gian, đáng lý đông khách, thể đến tận tối hôm qua mới còn chỗ trống?
Cùng lúc đó, các tour thông thường khác nếu cạnh tranh chắc chắn sẽ giảm giá để hút khách.
Lúc , hướng dẫn viên thấy cuộc trò chuyện liền bước đến giải thích:
“Thật tour của bọn em mở cũng khá lâu , chỉ là gần đây ông chủ mới tài trợ cho một chiếc xe mới, các chị là nhóm khách đầu tiên xe mới đấy ạ.”
Thi Thi bật :
“Thì là thế, bọn đúng là may mắn thật!”
Cùng lúc , một chiếc xe con màu đen phía đối diện bật đèn lên, lặng lẽ bám theo xe du lịch.
Trên xe, Lục Diệu lái lẩm bẩm:
“Làm bao nhiêu chuyện, mà lên xe? Cứ trốn ở phía thế thì gì?”
Phó Tổng chằm chằm màn hình giám sát, phóng to lên từng khung hình, ánh mắt dính chặt lấy bóng dáng Ôn Lương màn hình, thể rời mắt: “Nếu xuất hiện mặt cô ... cô sẽ vui.”
Xe du lịch băng băng đường, ai trong hành khách nhân viên phát hiện chiếc xe đen lặng lẽ bám theo phía .
Để quan sát cực quang rõ nhất, bầu trời trong, ánh sáng nhân tạo, trăng và cũng mây dày. Vì , địa điểm ngắm cực quang lý tưởng thường ở ngoại ô.
Hai bên đường ngoại ô, khung cảnh trắng xóa, chỉ vài hàng cây lưa thưa điểm xuyết.
Trên bầu trời xanh lam và tím nhạt phía , bỗng xuất hiện một vệt sáng xanh rực rỡ, như dải lụa mềm mại xoắn nhẹ giữa bầu trời đầy , lung linh thần bí, tựa như ánh lửa lễ hội chợt bừng sáng lập tức tan biến dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-264-co-ay-se-khong-vui.html.]
Trong khoảnh khắc, bộ hành khách đều dán mắt cửa kính xe, xôn xao thán phục.
Xe tiếp tục chạy thêm hai mươi phút nữa, cực quang một nữa xuất hiện ở chân trời xa thẳm, là sự hòa quyện của sắc xanh và tím, ánh sáng mạnh đến mức nhuộm sáng nửa bầu trời, thậm chí cả những ngọn núi phía cũng phủ lên lớp tím nhàn nhạt.
Truyện nhà Xua Xim
Bên trong xe, khách du lịch háo hức rút điện thoại , tranh thủ chụp lia lịa qua cửa kính.
Chẳng bao lâu, xe dừng ở một bãi đất trống rộng rãi, nhanh chóng xuống xe.
Nơi địa hình trống trải, bầu trời như kéo gần xuống mặt đất, dường như chỉ cần giơ tay là thể chạm tới.
Màu xanh, tím, và lam hoà quyện, cực quang như biển sáng vô tận phủ kín trời, xen lẫn giữa các dải sáng là những đám mây trắng mỏng, đến mức khiến ngỡ như đang giữa dải ngân hà.
Chụp đủ ảnh phong cảnh , Thi Thi liền dúi điện thoại tay Ôn Lương:
“Chụp giúp với cực quang nha!”
Sau vài kiểu, cô hào hứng lướt ảnh, kinh ngạc : “Ôn Lương! Cậu giỏi quá! Góc chụp đến phát luôn !”
Rồi dứt khoát nhét điện thoại tay cô:
“Thôi xong , từ giờ nhiệm vụ chụp ảnh của hôm nay giao hết cho đó!”
Ngoài việc từng là tổng giám MQ, Ôn Lương còn từng hợp tác với nhiều thương hiệu game, trang sức, làm cố vấn marketing. Ngoài chiến lược, sở trường lớn nhất của cô chính là thiết kế và chụp quảng cáo.
Theo đánh giá từ giới chuyên môn, cảm giác hình ảnh của cô , quảng cáo cô giám sát luôn đem trải nghiệm thị giác dễ chịu, gây phản cảm.
Chính vì , những MQ chụp hình đại diện, cô đều đích mặt, làm việc cùng nhiếp ảnh gia. Cho đến nay, Chu Phàm vẫn là hợp tác ăn ý nhất với cô, luôn hiểu chính xác điều cô truyền tải.
Chu Phàm :
“Chỉ với điện thoại thôi mà chụp thế , nếu dùng máy ảnh thì chắc còn hơn nhiều! Đáng tiếc
học ngành , chứ nếu học nhiếp ảnh, chắc tớ nổi tiếng bằng !”
Khi , trong lòng cô chỉ mỗi Phó Tổng, cho nên mới chọn học ngành liên quan đến .
Mãi đến bây giờ, cô mới nhớ — hình như bản cũng từng sở thích. Hồi bé cô thật sự thích nhiếp ảnh.
Khi đó gia cảnh khá giả, máy ảnh đối với bình thường là món đồ xa xỉ.
cha cô một chiếc máy ảnh. Mỗi Tết cha về nhà, cô đều nằng nặc đòi nghịch máy ảnh của ông.
Dù quý món đồ đó, nhưng ông vẫn chiều cô, cho cô mượn chơi, luôn dặn dặn là đừng làm hỏng.
Trước khi cha mất, cô thỉnh thoảng vẫn cầm chiếc máy đó ngoài chụp ảnh chơi.
từ ngày cha , cô chạm máy ảnh nữa. Toàn bộ thời gian rảnh cô đều dành cho việc học, một lòng đuổi kịp bước chân Phó Tổng, mong nhận sự công nhận từ .