Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 254: Tất cả đều là giả

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:21:36
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không cần , thỏa thuận ly hôn đây vẫn còn hiệu lực, biệt thự ở Tinh Hà Loan để cho em, sẽ dọn ngoài." – Phó Tranh với vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng như đang rỉ máu.

Ôn Lương lắc đầu: "Anh giữ lấy . Nếu cần, thì em sẽ đăng bán qua trung tâm môi giới."

Nơi đó khắp nơi đều in dấu ba năm chung sống của hai . Cô từng giữ để thể lặng lẽ hoài niệm, nhưng giờ đây, cô cũng để biệt thự rơi tay Sở Tư Di.

Còn bây giờ, cô cần nữa. Những ký ức từng ngọt ngào, giờ đây chỉ còn là đau đớn và tiếc nuối.

Nghe , Phó Tranh như dội một gáo nước lạnh, tê dại đến tận xương tủy. Một khối đá lớn đè nặng lên lồng n.g.ự.c khiến hít thở khó khăn.

mà... bán cả biệt thự – nơi từng là tổ ấm của họ suốt ba năm – hề giữ chút kỷ niệm nào?

Phó Tranh nhắm chặt mắt, vô lực giường. Cảm giác như ai đó đào khoét một rỗng trong tim , đau đến mức cả như tê liệt, gió lạnh luồn lách khắp .

Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch, vang lên tiếng răng rắc khô khốc.

Vali hành lý của cô mở sẵn đất. Khi xoay lấy quần áo trong tủ, một mèo nhỏ liền nhảy tót trong, kêu "meo meo" với cô.

Dĩ nhiên cô mang theo Đoàn Đoàn. vì sắp du lịch, tiện đem mèo theo, cô định ngày mai sẽ gửi Đoàn Đoàn ở tiệm thú cưng.

Cô thu dọn xong hành lý, cả di vật của cha cũng sắp gọn, lúc hơn mười giờ tối.

Nơi , từng là chốn hai cùng sống suốt ba năm. Mỗi một góc đều cô tỉ mỉ trang trí, mang theo bao kỳ vọng và khát khao về hôn nhân.

Lúc mới dọn , cô từng vui mừng, hạnh phúc, háo hức bao.

Mỗi sáng họ cùng thức dậy, chạy bộ, hoặc đến phòng gym còn cô tập yoga bên cạnh.

Cô sẽ chọn sẵn bộ vest cho mặc hôm , phối hợp cả cà vạt. Khi rời nhà, cô đích giúp chỉnh cổ áo, buộc cà vạt ngay ngắn.

Cô thích dáng vẻ mặc vest – chiếc áo tôn lên vai rộng, dáng cao ráo của .

Cô cũng thích khi trong phòng họp tổng kết công việc, thần thái tự tin, như thể thể xoay chuyển càn khôn, điều binh khiển tướng – phong thái khiến ngưỡng mộ.

Cô còn thích khi bàn làm việc, tập trung xử lý tài liệu, nét mặt nghiêm túc, toát lên sức hút mê , khiến cô dễ dàng liên tưởng đến cha .

Và cả những lúc ép cô , đôi mắt đỏ rực, thần trí gần như mất kiểm soát… khiến cô như rơi mây, chìm xuống biển, từng da thịt cận kề đều khiến trái tim cô đập cuồng loạn.

từng ngây ngốc tin rằng – hơn hai năm hòa hợp, Phó Tranh ít nhiều cũng chút tình cảm với .

đó, sự trở về của Sở Tư Di giáng cho cô một đòn chí mạng, đánh tan giấc mộng ngọt ngào cô dày công xây dựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-254-tat-ca-deu-la-gia.html.]

Đêm chuyến công tác , vẫn thể ân ái với cô như chuyện gì, bảo cô chờ trở về.

Tiếng kêu của Đoàn Đoàn kéo cô khỏi dòng hồi tưởng, giúp cô thoát khỏi những ký ức ngổn ngang.

Sáng hôm , Ôn Lương định đưa Đoàn Đoàn đến tiệm thú cưng, ngờ gặp dì giúp việc đang trở về.

“Trợ lý Dương đến , cần chăm sóc nữa.” Dì mỉm , “Phu nhân, cô đang định đưa Đoàn Đoàn ?”

“Dì , cháu và ly hôn , đừng gọi cháu là phu nhân nữa. Cháu sắp du lịch, định gửi Đoàn Đoàn ở tiệm thú cưng một thời gian.”

“Không thể để nó ở ? Đoàn Đoàn quen chỗ , đưa nó đến nơi lạ lẫm, nó thể quen. Nó còn bé thế mà.”

Trên mặt Ôn Lương hiện lên vẻ do dự: “Đây là biệt thự của , giữ chỉ sợ tiện.”

“Không . Dù thì Đoàn Đoàn cũng do mang về, ở thêm vài hôm cũng chẳng . Anh tạm thời bán căn nhà . Với … chỗ lớn như thế, nếu ý định bán, cũng mất thời gian. Dì còn ở đây mà. Nếu thực sự bán, dì sẽ mang Đoàn Đoàn về nhà nuôi mấy hôm. Dù gì nó cũng quen với dì, mà dì cũng thích nó.”

Ôn Lương suy nghĩ giây lát, : “Dì, làm phiền dì . Dì nhất định chăm sóc cho Đoàn Đoàn.” “Phu nhân… , cô Ôn, cô cứ yên tâm. Dì sẽ nuôi Đoàn Đoàn thật trắng trẻo mập mạp.”

Lúc cô ở cữ, bà nội đến thăm, chắc là do Phó Tranh giấu chuyện.

“Lương Lương, con chịu ấm ức . Ly hôn cũng , là A Tranh xứng với con. Dù thế nào, con cũng là cháu gái của bà, nhớ thường xuyên đến thăm bà, ?”

“Bà nội, con . Dù con và Phó Tranh thế nào nữa, bà mãi mãi là bà của con.”

Truyện nhà Xua Xim

Bà cụ thư phòng, mang một xấp tài liệu: “Đây là thứ ông nội con để . Ông , nếu con ly hôn với A Tranh, thì giao cái cho con. Ông sợ ly hôn con sẽ chịu thiệt thòi.”

Đó là một phần tài sản ông nội để cho Ôn Lương – bao gồm tiền mặt, bất động sản, cửa hàng… Số lượng lớn. Cộng thêm điều khoản tài sản mà Phó Tranh cam kết khi ly hôn, chỉ cần cô sa cờ b.ạ.c ma túy, là đủ để cô sống cả đời sung túc.

“Lương Lương, khi con bức thư , chắc ông còn đời. Cả đời ông trải qua thăng trầm, sóng gió đủ đầy, chẳng còn điều gì buông bỏ , chỉ yên lòng với con và A Tranh. Nhiều chuyện, A Tranh là trong cuộc nên hồ đồ, ông là ngoài rõ mồn một. Con yêu nó – ánh mắt con nó, giống hệt ánh mắt ông từng bà con năm xưa. Ông con là đứa , nếu thể, ông mong con ở bên nó, cùng làm rạng rỡ nhà họ Phó.”

ông cũng ép con. Quãng thời gian qua con chịu nhiều uất ức, dù A Tranh sai, e là cũng muộn. Nếu con kiên quyết chia tay, ông sẽ trách. Chỉ mong con sống thật hạnh phúc.”

Cô ôm chầm lấy bà nội, nước mắt tuôn như suối, lòng đau như d.a.o cắt: “Là con bất hiếu… khiến ông luôn lo lắng vì con…”

Trước đây, nỗi khúc mắc lớn nhất trong lòng cô là cái c.h.ế.t của cha.

Giờ đây, thêm một vết rạn nữa – sự của ông

nội.

“Con ngoan, chuyện của con. Chỉ cần con sống vui vẻ, ông con suối vàng cũng yên lòng, bà cũng sẽ an tâm.”

Loading...