Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 253: Tôi đút cho anh ăn

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:21:35
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh đừng nghĩ nhiều, dù thương nặng như cũng là vì cứu , chỉ là thấy áy náy thôi.” – Ôn Lương cụp mắt xuống, nhẹ giọng .

từng , khi một phụ nữ thấy đau lòng vì một đàn ông, thì chứng tỏ cô bắt đầu sa .

Ánh sáng trong mắt Phó Tranh chợt ảm đạm : “Em hỏi tại cứu em ?”

Trong tình huống nguy hiểm đó, thời gian suy nghĩ, thậm chí kịp để cân nhắc sự an nguy của bản , bản năng phản ứng là xoay vô-lăng — chỉ vì thương.

“Dù là vì lý do gì, vẫn nên cảm ơn . Cảm ơn , Phó Tranh.” – Ôn Lương chân thành.

Nếu một ngày nào đó Phó Tranh gặp nguy hiểm, Ôn Lương cũng sẽ ngần ngại hy sinh tính mạng vì — chỉ là, cô dám tin tưởng nữa, càng dám một nữa trao trái tim cho .

“Em thể…” – Phó Tranh buột miệng, nhưng ngập ngừng một lúc, tiếp, “…ở bệnh viện chăm sóc đến khi xuất viện ?”

Chỉ trong tích tắc, điều mà thực sự là — Em thể đừng rời xa ? Có thể tái hôn với ?

Ôn Lương nhíu mày, ngay khi Phó Tranh bắt đầu thấy thấp thỏm, cho rằng đang nhân cơ hội yếu đuối mà cầu xin cô, thì cô khẽ gật đầu.

Sau đó, : “Anh thương vì cứu , chăm sóc là chuyện nên làm.”

Anh cụp mắt xuống, đáy lòng thoáng qua một tia chua xót — cô ở chăm sóc vài ngày thì chứ?

“Thôi, chỉ đùa thôi. Có dì chăm sóc . Em định làm gì tiếp theo?”

Ôn Lương chăm chú: “Thật sự cần ? Tôi thể hoãn kế hoạch hai ngày.”

Chẳng bao lâu , cảnh sát tới bệnh viện, đưa chiếc túi xách của Ôn Lương. Họ xác minh phận của cô và Phó Tranh từ giấy tờ trong xe, nên chỉ hỏi vài câu thông báo phận của gây tai nạn.

Người gây tai nạn là một ấm nhà giàu, mới nhận xe thể thao mới liền vội vàng đường khoe mẽ. Kết quả, xe mới hỏng nặng, bản thì gãy chân.

Giờ tông Tổng tài tập đoàn Phó thị, sợ đến mức vội vàng liên lạc với gia đình để xử lý.

Vì vụ tai nạn , giữa cô và Phó Tranh sinh một sợi dây ràng buộc mới. Nếu vì thế mà thể gặp Ôn Lương, dù gãy thêm vài cái xương sườn, Phó Tranh cũng cam lòng.

Tiễn cảnh sát xong, Ôn Lương mở túi kiểm tra — điện thoại vẫn còn nguyên vẹn.

Thấy trời sắp tối, cô gọi điện cho dì giúp việc: “Dì ơi, ông chủ tai nạn xe, đang ở bệnh viện Đức Hưng. Phiền dì mang vài bộ quần áo sạch đến giúp.” Từng lời cô đều rơi trọn tai Phó Tranh, khiến nhắm mắt , trong lòng nghèn nghẹn.

Nghĩa là tối nay cô sẽ rời khỏi bệnh viện, lẽ sáng mai sẽ du lịch cùng bạn bè, khi nào mới về.

Lúc mới nhận — họ ly hôn . Không cần báo cáo hành tung cho nữa, đời sống tách biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-253-toi-dut-cho-anh-an.html.]

Có lẽ chỉ thể tình cờ gặp cô ở biệt thự nhà họ Phó, còn nếu cô cố ý tránh mặt, thì cả năm trời cũng chẳng thấy một .

“Anh ăn gì? Em xuống mua cơm.” – Giọng của Ôn Lương kéo trở về thực tại.

Anh từ từ mở mắt: “Mua đại vài món là , khẩu vị lắm.”

Một lúc , cô trở với tay xách đầy đồ ăn — bánh bao nhỏ, quẩy chiên, trứng gà, sữa đậu nành, cháo rau cải thịt bằm…

Ôn Lương đặt hết lên bàn: “Em mua đủ các món, ăn gì thì ăn.”

“Dù ăn cũng ăn một chút, còn đang thương, ăn làm hồi phục ? Hơn nữa dày vốn …”

Phó Tranh im lặng. Ba năm qua, cô luôn lo lắng từng bữa cơm của , sợ vì họp hành mà quên giờ ăn nên thường tự đến kiểm tra. Vì họ dần thói quen ăn cùng trong phòng làm việc.

Chỉ là từ nay, sẽ còn thấy những lời nhắc nhở quan tâm đó nữa, cũng chẳng còn cơ hội ăn cùng cô…

Ôn Lương chia đôi từng món, đặt phần của lên bàn đầu giường:

“Em để đây nhé, ăn thì tự lấy.”

Thấy cô định rời , Phó Tranh liền bật thốt: “Đợi !”

“Tôi ăn cháo rau cải thịt bằm.” – Anh liếc cánh tay đang truyền dịch của .

Ôn Lương làm như nhận , đặt cháo ở đầu giường bên trái, bát để sẵn một cái muỗng: “Ăn .”

Phó Tranh ánh mắt tối , lặng lẽ múc một muỗng cháo bằng tay trái, run run đưa lên miệng, ngờ tay run khiến cháo đổ hết chăn.

“Lấy giấy cho , cháo đổ .”

Anh múc tiếp một muỗng, lắc lư, rớt thêm mấy giọt nữa — cuối cùng cũng đưa đến miệng nhưng chẳng còn bao nhiêu.

Phó Tranh mím môi, định múc thêm thì Ôn Lương chịu nổi nữa, trực tiếp cướp lấy muỗng, múc một thìa đưa đến bên miệng .

Phó Tranh khuôn mặt nghiêm túc của cô, mở miệng ăn cháo, khóe môi cong lên một nụ mãn nguyện, nhẹ nhàng mà sâu kín.

Đôi mắt cô giữa hình dạng mắt đào và mắt hạnh, long lanh lấp lánh, đen trắng phân minh.

Hàng mi dài cong, gần đến mức thể thấy từng sợi rõ ràng, mỗi chớp như cánh quạt nhỏ, phất phơ rung động.

Làn da cô trắng trẻo mịn màng, mềm mại như tơ — điều đó, Phó Tranh từ lâu .

Truyện nhà Xua Xim

Ôn Lương sắc trời ngoài cửa sổ, sang : “Nếu cần chăm sóc nữa, về nhé.”

Loading...