Ôn Lương gọi tài xế đến đón, mà bắt một chiếc taxi ở cổng công ty, thẳng đến Kim Thịnh Plaza.
Cô thèm ăn, ăn bánh Black Forest của tiệm bánh lâu đời đó.
“Thầy ơi, thầy đợi cháu ở đây một lát, cháu mua đồ nhanh về ngay.” Ôn Lương dặn dò tài xế một tiếng, xuống xe nhanh chóng bước Kim Thịnh Plaza.
Tiệm bánh tên là Afternoon Time, mở nhiều năm ở Kim Thịnh Plaza, việc kinh doanh phát đạt.
Khi Ôn Lương đến, trong tiệm đông .
Cô thẳng đến tủ kính bên trái, bảo nhân viên tiệm bánh chọn cho một miếng bánh Black Forest, thêm một miếng Napoleon, xếp hàng trả tiền, Ôn Lương cầm túi giấy rời .
Vừa bước khỏi tiệm bánh, Ôn Lương đụng hai cô gái, cô “xin ” định vòng qua .
Bỗng nhiên gọi cô : “Ôn Lương?”
Ôn Lương dừng bước, đầu , lúc mới phát hiện trong hai cô gái đó, đeo khẩu trang và đội mũ chính là Sở Tư Nghi.
Người bên cạnh đeo khẩu trang là trợ lý của cô .
Sở Tư Nghi tiến lên một bước, túi giấy trong tay Ôn Lương: “Đến mua bánh ? Cô cũng thích ăn bánh của tiệm ? Trùng hợp thật, cũng thích.”
“Thì là cô Sở, bận rộn như còn thời gian đích đến mua bánh ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy cô cứ mua , còn việc nên đây.” Ôn Lương rời .
Sở Tư Nghi phía : “Khoan , cô mua chắc là bánh Black Forest đúng ?”
Toàn Ôn Lương cứng đờ.
Bao bì của Afternoon Time là hộp giấy tinh xảo đựng bánh bên trong, từ bên ngoài căn bản thấy gì, tại Sở Tư Nghi chứ?
“Cô tò mò tại đúng ?” Sở Tư Nghi để lộ đôi mắt ngoài khẩu trang, khẽ tiến đến mặt Ôn Lương. “Vì cũng thích ăn bánh Black Forest của tiệm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-114.html.]
Ôn Lương mím chặt môi, cô lường Sở Tư Nghi sẽ gì.
Cô đáng lẽ nên rời .
hai chân cô như đổ chì, nặng trịch nhấc lên nổi.
“Nhớ hồi và A Tranh còn đang yêu , thích bánh Black Forest của tiệm , thường xuyên mang cho ăn, đặc biệt là khi chúng cãi , mang cho một miếng bánh Black Forest, sẽ tha thứ cho . Chỉ là một , hai chúng cãi to, mang bánh đến, vẫn giận, nên từ chối cho . Sau đó, miếng bánh trong tay chắc là đưa cho cô , nhớ đêm hôm đó còn thấy cô đăng ảnh vòng bạn bè. Thấy cô thích như , nên nhắc nhở cô.”
Tim Ôn Lương chìm xuống đáy, lạnh lẽo run rẩy.
Thì là .
Thì là .
Ôn Lương xách túi giấy đựng bánh, chầm chậm bước khỏi Kim Thịnh Plaza.
Thấy thùng rác bên đường, cô nhanh chóng tới, mặt đờ đẫn, đổ hết túi giấy trong.
Ôn Lương nhắm mắt , sải bước về phía chiếc taxi.
“Cô gái, cô mua đồ ? Sao mua gì ?” Tài xế thấy Ôn Lương , bắt chuyện.
Ôn Lương khẽ : “Hết hàng , nên mua. Đi thôi.”
Tài xế hỏi thêm, khởi động xe hướng về Tinh Hà Loan.
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương ở ghế , tựa lưng ghế cảnh đường phố ngoài cửa sổ, mắt chớp vài cái, từ lúc nào ướt.
Cô tại thích bánh Black Forest chứ?
Khi mới đến Phó gia, Ôn Lương trầm lặng ít , cẩn trọng từng li từng tí, họ hàng bên Phó gia đều cô ngoan, lời.
Mối quan hệ giữa cô và Phó Tranh xa gần, chỉ là bạn xã giao.
Ôn Lương chỉ dám lén vài ở những nơi Phó Tranh thấy , tự mãn nguyện.
Cho đến một ngày Phó Tranh từ bên ngoài trở về, tay cầm túi giấy, Ôn Lương đang trong phòng khách làm bài tập, thấy về, cô gọi một tiếng “ hai”, bước chân Phó Tranh vốn định lên lầu đột nhiên dừng , bước tới đặt túi giấy mặt cô, : “Ôn Lương, mang bánh cho em.”