Bên  là hàng loạt bình luận chế nhạo.
【Thì  Phật tử Kinh thành  lén lút thích cô gái kém  mười tuổi】
【Vị hôn thê của Lục Cẩn Nghiêu   là Khương Uyển Sơ ? Còn bảo vì tình yêu mà  tục, hóa  là giả tạo hết】
【Thằng đàn ông thì cặn bã, con đàn bà thì tiện, chỉ  vị hôn thê là đáng thương nhất!】
【Tiểu tam vô liêm sỉ   c.h.ế.t tử tế!】
… Trong nháy mắt, tay chân Thẩm Chi Ý cứng đờ. Cô theo phản xạ lắc đầu phủ nhận: “Đây   do  làm!”
Ánh mắt Lục Cẩn Nghiêu lạnh lẽo: “Cô dám , bức ảnh    do cô chụp ?”
Cổ họng Thẩm Chi Ý nghẹn . Bức ảnh  quả thực là do cô chụp, là cô chụp  năm đó để kỷ niệm lời tỏ tình của .
 mấy năm nay, cô  từng gửi cho bất cứ ai xem! Sao nó  thể xuất hiện  mạng ?
Thấy vẻ mặt  của cô, sự chán ghét  mặt Lục Cẩn Nghiêu càng tăng thêm. “Quả nhiên là cô.”
Thẩm Chi Ý nghẹn ngào giải thích: “Tôi  chụp bức ảnh , nhưng   bao giờ…”
Lời  dứt   Lục Cẩn Nghiêu cắt ngang  chút thương tiếc. “Đủ ! Thẩm Chi Ý, lẽ    nên đón cô về!”
Anh kéo cô  dậy,  nhốt cô  phòng giam. “Đợi  giải quyết xong chuyện ,  sẽ  đưa cô  nước ngoài, đừng bao giờ  về nữa! Trước đó, cô đừng hòng bước nửa bước  khỏi cánh cửa !”
Cửa phòng đóng chặt, giữa ban ngày cũng tối tăm  ánh sáng. Thẩm Chi Ý co    sàn, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.
Năm  cô mất, họ hàng nhà họ Thẩm cũng từng nhốt cô trong căn phòng như thế ,  thấy ánh mặt trời. Lục Cẩn Nghiêu rõ ràng  cô sợ nhất là những căn phòng tối tăm chật hẹp như thế.
Thế mà  vẫn  hề do dự nhốt cô .
Trong khoảnh khắc, cô  phân biệt  là cơ thể đau hơn  trái tim đau hơn.
Không ai đưa thức ăn cho cô,  dày Thẩm Chi Ý truyền đến từng cơn đau quặn thắt, thuốc  dày   mang theo bên . Cô chỉ  thể chịu đựng, đau đến ngất    tỉnh . Không   lặp  bao nhiêu .
Cánh cửa phòng giam  một  nữa  mở , nhưng  bước   là Khương Uyển Sơ.
Thẩm Chi Ý cắn chặt răng, theo bản năng giải thích: “Bức ảnh   do  tung …”
Khương Uyển Sơ bưng mâm thức ăn trong tay,  cô từ  cao và mỉm : “Tôi    cô tung , là do  tung  đấy.”
Thẩm Chi Ý đột ngột ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Trong mắt Khương Uyển Sơ lóe lên vẻ độc ác: “Tôi  Lục Cẩn Nghiêu   chán ghét cô, như    mới  thể   buông bỏ cô!”
Thẩm Chi Ý thấy cổ họng đắng chát: “Cô nghĩ nhiều ,   sớm   còn bận tâm đến  nữa…”
Lời còn   hết. Khương Uyển Sơ  mặt cô buông tay, mâm thức ăn rơi xuống.
Keng một tiếng, thức ăn văng tung tóe lên  Thẩm Chi Ý, mảnh bát sứ cũng cứa rách da cô.   la hét thất thanh  là Khương Uyển Sơ.
“Chi Ý,   lòng  mang cơm đến cho em! tại  em  đối xử với  như ?”
Thẩm Chi Ý ngước mắt lên  nữa, thì thấy Khương Uyển Sơ đột ngột tự đ.â.m đầu  tường  từ từ trượt xuống, mà phía  cơ thể cô  ẩn hiện vết máu!
Lục Cẩn Nghiêu  thấy động tĩnh liền chạy , trong mắt tràn đầy giận dữ. “Uyển Sơ!”
Anh căng thẳng ôm lấy Khương Uyển Sơ. Khương Uyển Sơ  đỏ cả mắt: “Cẩn Nghiêu, con của chúng  sẽ  , đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phat-khong-do-toi-tu-do/chuong-7.html.]
“Nhất định sẽ   .”
Lục Cẩn Nghiêu vội vàng bế Khương Uyển Sơ chạy  ngoài,  thèm liếc  Thẩm Chi Ý một cái nào nữa.
Cánh cửa phòng giam ầm một tiếng đóng . Thẩm Chi Ý lúc  mới  giữa họ, hóa    con với .
Con của Khương Uyển Sơ còn  chào đời,   căng thẳng và coi trọng như thế; còn con của cô và  ,  chỉ  một câu ‘nghiệt chủng  nên giữ ’.
Chắc chắn, đó chính là sự khác biệt giữa yêu và  yêu .
Thẩm Chi Ý thu   góc tường, chịu đựng cơn đau dữ dội đang ập đến từ  dày. Cái lạnh thấm qua gạch nền  tận xương cốt, ý thức của Thẩm Chi Ý cũng dần dần tan biến.
Cuối cùng, cô   mất  tri giác.
… Khi tỉnh   nữa, Thẩm Chi Ý   giường trong phòng .
Lục Cẩn Nghiêu lạnh lùng  ở đầu giường cô, thấy cô tỉnh , câu đầu tiên   thăm hỏi, mà chỉ là khiển trách: “Cô nên mừng là Uyển Sơ và con đều  , em  cũng  tính toán với cô, nếu  cô  mất mạng cũng  đền nổi!”
Giọng Thẩm Chi Ý khàn  giải thích. “Khương Uyển Sơ cố tình! Bức ảnh cũng là do cô  tung ! Chú nhỏ…”
Ánh mắt Lục Cẩn Nghiêu đầy thất vọng: “Thẩm Chi Ý, cô   tư cách để bàn luận về em .”
Ngay  đó, một tờ chi phiếu  Lục Cẩn Nghiêu ném thẳng  mặt cô.
“Đám cưới của  và Uyển Sơ  chào đón cô nữa!”
“Cô    năm trăm vạn ? Tôi cho cô! Cô cút ! Đừng bao giờ xuất hiện  mặt  nữa!”
Chi phiếu ném   cô  nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đầu ngón tay Thẩm Chi Ý tê dại,  lâu  cô mới cúi xuống nhặt nó lên.
Hồi lâu, cô kéo môi  một tiếng.
“Chú nhỏ,  yên tâm,  đảm bảo  sẽ  bao giờ xuất hiện làm chướng mắt  nữa.”
Thẩm Chi Ý đơn giản thu dọn hành lý ngay  mặt Lục Cẩn Nghiêu,   ngoái đầu   rời khỏi Lục gia.
Lục Cẩn Nghiêu  theo bóng lưng cô, đôi mày khẽ nhíu .
Sau khi trở về căn hộ.
Tiếu Tiếu   thấy cô  lao tới ôm chặt lấy.
Thẩm Chi Ý ôm con bé thật chặt: “Tiếu Tiếu,  về  đây.”
Ngày hôm .
Thẩm Chi Ý thấy tin tức nóng hổi  kết thúc bằng việc Lục Cẩn Nghiêu dùng tài khoản chính thức của Tập đoàn Lục thị để phủ nhận tính xác thực của bức ảnh, đồng thời công bố tin vui mang thai của  và Khương Uyển Sơ.
Thẩm Chi Ý tắt điện thoại,  thèm  thêm nữa.
Cô mua vé máy bay chuyến sớm nhất bay về New Zealand, chuẩn  trải qua những ngày cuối cùng của cuộc đời  bên Tiếu Tiếu ở đó.
Không ngờ, cô và Dì Lưu  dẫn Tiếu Tiếu  khỏi cửa   Khương Uyển Sơ đột ngột xuất hiện chặn đường.
Phía  Khương Uyển Sơ còn  mấy vệ sĩ!
Thẩm Chi Ý theo bản năng ôm chặt Tiếu Tiếu  lòng: “Cô  làm gì?”
Ánh mắt Khương Uyển Sơ nheo , đánh giá Tiếu Tiếu trong vòng tay cô.
“Đương nhiên là đến giải quyết cái nghiệt chủng   Chú nhỏ cô .”