Từ ma ma vội vàng gật đầu, đoạn thận trọng hỏi: "Liệu ngọn lửa thế đủ , thưa cô nương?"
“Đủ !” Yến Thu Xuân lau tay. "Trưa nay chúng ăn ít, dùng chút gì thanh đạm thôi. Để dành bụng, buổi tối sẽ ăn thật nhiều một bữa!"
Thủy Mai gật đầu lia lịa, liếc chiếc nồi. Cô nương nhà thật sự đang nấu cái thứ nội tạng lợn đó ? Nàng mơ hồ nhớ rằng cô nương vốn là thích sự sạch sẽ bao. Chỉ là, nghi ngờ nhanh chóng tan biến khi đến giờ nghỉ trưa.
Cuộc sống của Yến Thu Xuân luôn giữ sự đều đặn. Sáng dùng bữa, trưa dùng bữa, tối dùng bữa. Những món nàng bắt buộc tự tay làm chỉ là thiểu , còn khi truyền dạy cho Từ ma ma nhiều công thức, vị ma ma thể nấu thuần thục nhiều món ăn khác . Nhờ , ngoài việc bếp núc , nàng thể dư dả nhiều thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi hoặc sách. Sau bữa trưa mỗi ngày, Yến Thu Xuân thường sách một lát chợp mắt, hôm nay cũng ngoại lệ.
Chủ nhân an giấc, đám Thủy Mai cũng thể nghỉ ngơi chốc lát. Yến Thu Xuân ngủ ở phòng trong, nơi vốn dùng để nha canh giữ. Tuy nàng cần sự canh giữ đó, nhưng vì chỗ ngủ của nha tiện nghi bằng phòng trong, nàng cho phép Thủy Mai nghỉ ngơi ngay tại đây. Lúc cô nương ngủ say, nhưng Thủy Mai là thị nữ cận, thu dọn, chỉnh trang thứ cho chủ tử xong xuôi mới phép ngủ. Việc khiến nàng chậm trễ mười lăm phút.
Cũng chỉ cách mười lăm phút ngắn ngủi , Yến Thu Xuân say giấc giường, còn Thủy Mai mới cảm thấy buồn ngủ, mơ hồ nhắm mắt chuẩn thì đột nhiên ngửi thấy một luồng hương thơm kỳ lạ. Mùi thơm vô cùng thoang thoảng, nhưng lan tỏa mãnh liệt. Thật khó mà diễn tả loại hương thơm , cứ như thể vô hương vị hòa trộn , mang đậm mùi thịt, phảng phất vị thảo mộc. Chẳng mấy chốc, hương thơm càng lúc càng nồng nặc. Nó quá đậm đà, khiến Thủy Mai dù buồn ngủ vẫn thể ngủ yên. Mùi thơm kích thích đến mức đầu óc nàng vận động hết mức, trong tiềm thức ngừng thắc mắc, rốt cuộc mùi hương từ mà tới?
Không trải qua bao lâu, Thủy Mai cuối cùng cũng chìm giấc ngủ. Song, ngay cả trong mộng, nàng vẫn mùi hương mê hoặc chi phối, thấy đủ loại món ngon mà nàng từng nếm qua, nhưng nàng cứ ăn mà thể chạm tới. Khi giật tỉnh dậy, chùm sáng lọt qua song cửa, nàng mới bàng hoàng nhận đó chỉ là một giấc mộng hão huyền. Chỉ luồng hương thơm phảng phất trong khí là thật mà thôi.
Thủy Mai bầu trời bên ngoài, lơ mơ tính toán thời gian. Nàng chỉ một chốc, sắc trời biến đổi lớn, nhưng nàng còn buồn ngủ nữa, bèn khẽ khàng dậy.
Lúc , đám thị nữ khác trong viện cùng với Từ ma ma đang chồm hỗm bên ngoài cửa phòng bếp, ánh mắt chằm chằm nơi tỏa mùi hương nồng nàn . Ngoài họ , trong viện còn nhiều nha khác nữa, hẳn là mùi thơm kỳ diệu hấp dẫn, tất cả đều ở cửa viện ngóng bên trong. Cảnh tượng trông vẻ nhỏ chút nào. Dù trong sân viện thường xuyên , nhưng hiếm khi tụ tập đông đúc đến !
Thủy Mai ngơ ngác bước đến, hỏi nhỏ: "Từ ma ma, xảy chuyện gì ?"
Từ ma ma vội vàng lau vệt nước dãi chực trào khỏi khóe miệng, chỉ chiếc nồi vẫn đang sôi sùng sục, kinh ngạc thán phục: “Chao ôi, món mới mà cô nương đang nấu càng lúc càng thơm lừng, ai nấy đều yên !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-75.html.]
Thủy Mai sửng sốt: "Nước luộc nội tạng lợn thôi mà, thể tỏa hương thơm đến nhường chứ?!"
Nàng nhịn nuốt nước bọt, thể tin , nhưng nàng thừa nhận, ngay cả nàng cũng tham ăn đến mức thức giấc yên, mấy ngày nay nàng quả thực ăn nhiều món ngon!
Bọn họ đang chuyện ở đó, những bên cạnh cũng lắng , nhưng câu trả lời , liền lượt hỏi: "Thủy Mai, Yến cô nương đang làm món gì mà hương thơm nồng đượm thế ?"
" , món gì ? Thơm quá chừng!"
"Thiếu gia nhà vốn đang nghỉ ngơi, nhưng mùi hương thơm ngào ngạt khiến ngài cũng thể nghỉ ngơi nổi nữa, liền phái đến đây xem một chút!"
Một nha khác nhỏ giọng : "Bình Nghiêm thiếu gia cũng chịu mùi thơm , ngài sách cũng nữa , Tam tiểu thư giục tới hỏi thăm!"
Gương mặt Thủy Mai thoáng cứng , nàng nghĩ tới mùi hương hấp dẫn đến , đặc biệt là Bình Nghiêm thiếu gia...
Đối mặt với nhiều câu hỏi dồn dập của đám nha , sắc mặt Thủy Mai càng thêm cứng đờ. Làm để trả lời những câu hỏi đây? Nếu đó là nội tạng lợn, liệu bọn họ còn dám ăn món ? Dù nếu ngoài ý thì Bình Nghiêm thiếu gia chắc chắn cũng đó là nội tạng lợn, hẳn thiếu gia sẽ ăn. Thủy Mai thở dài, nàng cũng nghĩ Yến Thu Xuân sẽ dối nên cũng thành thật đáp: "Đây là món lòng heo chế biến từ ruột già lợn và dày lợn."
Sau khi Thủy Mai xong, sắc mặt đám làm lập tức biến đổi, nhưng vẫn lượt : "Quả nhiên là thế, Yến cô nương thật tài giỏi, thể làm nội tạng lợn thơm ngon như !"
"Ừm, thật tuyệt vời. , sực nhớ còn chút việc làm, nên xin phép về đây."
"Phu nhân còn đang chờ , cũng xin cáo lui..."
Chẳng mấy chốc, họ rời từng một. Khi Yến Thu Xuân mở mắt giữa hương thơm tẩm ướp đậm đà, nàng liền thấy dáng vẻ uể oải, thất vọng của Thủy Mai và Từ ma ma.