Sắc mặt Yến Thu Xuân trở nên lạnh lẽo, nàng nghiêng ôm Uyển Nhi lòng, dịu dàng trấn an:
"Đừng bận tâm đến bọn chúng. Chỉ vì bọn chúng ngu xuẩn nên mới cảm thấy Tiêu gia khắc . Muội hãy nghĩ xem, gia đình các là ai? Là thế hệ chiến thần bảo vệ quốc gia! Nếu nhờ Tiêu gia bọn họ, liệu đám đó bây giờ thể an ở đây mà buông lời phỉ báng ? E rằng nếu cuộc chiến thất bại, tất cả đều lưu lạc khắp nơi ..."
Nàng đưa dẫn chứng để chứng minh, đó kết luận và khẳng định: "Đám đúng là ngu xuẩn, một lũ ngu ngốc, chúng hà tất để mắt tới bọn chúng? Muội thấy đúng , Uyển Nhi?"
Uyển Nhi xong chút choáng váng, vô thức gật đầu: "Vâng! Không cần bận tâm!"
Yến Thu Xuân hài lòng: "Tốt lắm. Sau , nếu Uyển Nhi đám ngu dốt gì, tuyệt đối đừng khắc ghi trong lòng nhé?"
"Không bận tâm nữa!" Giọng Uyển Nhi lớn hơn hẳn.
", bận tâm!" Một giọng trẻ con kiên định khác xen , vô cùng hùng hồn, còn kiên định hơn cả Uyển Nhi.
Hai cùng đầu . Nơi cửa viện, ba bóng , một lớn hai nhỏ, đang bước . Người lớn đương nhiên là Tiêu Hoài Thanh. Trên khuôn mặt vị thiếu niên tướng quân giấu sự vui mừng, ánh mắt qua vô cùng ôn hòa.
Hai nhỏ hơn, một là Đông Đông, cũng chính là cất lời. Bé trai còn cao hơn Đông Đông đôi chút, nhưng hình gầy gò hơn nhiều. Dưới ánh nến sáng tỏ, sắc mặt y vàng vọt, chiếc cằm nhọn khiến đôi mắt vẻ to hơn bình thường. Y phục cũng giản đơn, qua cứ như con em nhà thường dân.
Điều thật lạ lùng. Với phận của Đông Đông, những y qua đều là con em quý tộc. Vì giờ dẫn một đứa trẻ trông như thường dân viện của nàng?
"Tiểu thúc thúc!" Uyển Nhi reo lên, nhảy khỏi đùi Yến Thu Xuân, vui vẻ về phía bọn họ: "Đông Đông!"
Yến Thu Xuân cũng dậy nghênh đón: "Hai vị mau ."
"Đã muộn thế còn đến làm phiền, thật sự khiến áy náy." Tiêu Hoài Thanh ngượng ngùng chắp tay, đang định bày tỏ sự xin trong lòng thì Đông Đông nhanh chóng kéo đứa bé chạy tới, hưng phấn : "A Xuân tỷ tỷ, đây là bằng hữu thiết của , A Hoàn! Đệ còn tưởng đến dự sinh thần của , cuối cùng tiểu thúc thúc dẫn tới !"
A Hoàn? Yến Thu Xuân suy nghĩ, nhanh chóng nhớ những đứa trẻ mà Đông Đông thường nhắc đến mỗi khi tan học. Không cần bàn đến phận, phàm là kẻ thể Thái học viện, ai mà chẳng con em quý tộc? Lại ăn mặc giản dị đến thế ư? Nàng kinh ngạc, đoán chừng đứa trẻ là con em nhà nào đó yêu thương, hoặc gặp vận rủi, bèn vội mỉm : "Chào A Hoàn, muộn thế mới tới, dùng bữa ?"
Đông Đông giành lời đáp: "Chưa ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-58.html.]
Sau đó, thằng bé nháy mắt hiệu nàng, trong ánh mắt tràn ngập ngụ ý.
Yến Thu Xuân hiểu vấn đề, vốn định làm mì sợi mời bọn họ nếm thử cũng thành. Nàng cố ý tiến lên nhéo nhéo gương mặt của Đông Đông, đứa nhỏ tức giận phồng má lên. Tiểu tử xui xẻo , đến sớm hơn một chút? Hết thêm , thật là đáng ghét!
Chỉ là hôm nay là ngày sinh thần của , tạm thời vẫn nên nuông chiều một phen.
Đông Đông chút chột , liền ngoan ngoãn im tại chỗ, ngửa khuôn mặt nhỏ lên mặc kệ nàng nhéo.
Yến Thu Xuân nỡ nhéo mạnh, khẽ xoa hai cái buông tay, đó kéo Đông Đông đến bàn đá: "Ngồi xuống , Thủy Mai, mang nước ô mai đến đây. Uống thứ để khai vị, lát nữa ăn thịt sẽ cảm thấy ngon miệng hơn."
"Tạ ơn A Xuân tỷ tỷ." Tiểu tử mím môi ngượng nghịu, lập tức sát cạnh Uyển Nhi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì bối rối.
Yến Thu Xuân dặn dò đôi câu, nơi đây Tiêu Hoài Thanh trông nom, nàng an tâm phòng bếp.
Thế nhưng Đông Đông vẫn lẽo đẽo theo lưng. Vừa đến phòng bếp, nàng đầu thì thấy Đông Đông lấy một chiếc túi luôn giấu trong tay áo, bên trong là đủ loại thịt thà.
Hắn khẩn khoản : "A Xuân tỷ tỷ, thể làm vài món ngon ? A Hoàn ít khi ăn những thứ , mời ăn, nhưng vì đến muộn nên thứ đều chia hết ..."
Lúc đó nghĩ A Hoàn sẽ đến, trong lòng chút bực bội nên giữ phần nào.
Ai ngờ khi kết thúc tiệc sinh thần, đường trở về thấy tiểu thúc thúc và A Hoàn đó chờ . Hắn hối hận vô cùng vì giữ chút gì, vì khăng khăng đòi phòng bếp làm vài món. Nếu A Xuân tỷ tỷ nghỉ ngơi, nhờ tỷ làm giúp vài món đặc biệt.
Nếu như tỷ nghỉ ngơi, thì đành ăn đơn giản hơn một chút. May mắn , A Xuân tỷ tỷ vẫn còn thức!
Yến Thu Xuân đồng ý với tiểu tử, đương nhiên sẽ bận tâm đến chuyện nhỏ . Nàng nhận lấy chiếc túi: "Được , con chơi với bằng hữu của con , nơi để tỷ làm là đủ."
"Vâng!" Đông Đông mừng rỡ đáp lời: "Vất vả cho A Xuân tỷ tỷ !" Dứt lời, chần chừ một lát, đó nhón chân kéo tay nàng. Chờ khi Yến Thu Xuân cúi xuống, mới thì thầm tai nàng: "A Xuân tỷ tỷ, tỷ xuất giá, nhất định sẽ tặng tỷ thật nhiều của hồi môn! Khi đó tỷ là Phu nhân Đại tướng quân, tuyệt đối ai dám bắt nạt tỷ!"
Yến Thu Xuân ngẩn : "..." Nàng chút bối rối, phất tay: "Đi , đừng ở đây quấy rầy !"
"A Xuân tỷ tỷ đừng thẹn thùng như ! Nữ hài tử ai cũng thành mà." Đông Đông hì hì, bỏ một câu nhanh nhẹn chạy mất.