Cụ thể Tiêu gia xảy chuyện gì, Yến Thu Xuân .
khi trời tối, đôi mắt Đông Đông vẫn còn ửng đỏ, song tràn ngập niềm hân hoan mà bước viện của nàng, nàng điều ý nghĩa gì.
Hài tử rốt cuộc giữ .
Nói cũng thật kỳ lạ, trong ký ức của nguyên chủ, Giang gia vốn thể sánh bằng Tiêu gia. Dẫu cho Tiêu gia hiện tại suy yếu, nhưng uy danh vẫn còn đó. Không ngờ Giang gia ngang ngược đến mức .
Đông Đông thích những món ăn vặt , lúc về cũng quên cầm theo một miếng gà chiên giòn ngon lành. Vì thế khi thấy Đông Đông tới, Yến Thu Xuân vẫy tay: "Đệ thấy đói ?"
Đông Đông tỏ mong chờ: "Có ạ! Đệ còn ăn món gà chiên đó!"
Món gà chiên giòn thịt nhiều, quả nhiên hợp ý tiểu tử mê thịt như .
Yến Thu Xuân : "Không thể ăn quá nhiều thịt dầu mỡ. Buổi tối, chúng dùng món thanh đạm ?"
Đông Đông lộ vẻ , nhưng bé hiểu rõ chuyện khống chế , chỉ ủ rũ gật đầu: "Thôi , vất vả xin phép nương để đến đây dùng cơm, hà tất than thở..."
Yến Thu Xuân đứa bé ma mãnh mà dở dở : "Đệ yên tâm, cho dù là món thanh đạm cũng sẽ ngon!"
Đông Đông vui vẻ: "Vậy thể giúp một tay ?"
"Được chứ." Yến Thu Xuân đưa cho bé một quả trứng gà: "Đệ thể đánh trứng ?"
Đông Đông lắc đầu, Yến Thu Xuân dạy bé tiên đập trứng lên thành bát, đó khéo léo tách vỏ trứng .
"A!" Đông Đông thét lên một tiếng: "Trứng vỡ !"
Lần đầu tiên cũng nên trải qua cảm giác thất bại, Yến Thu Xuân vô thức đưa tay đón lấy tránh cho vụn vỏ trứng vỡ rơi trong chén. như thế, tay của hai đều dính trứng gà, nàng hô: "Thủy Mai, mau cầm khăn đến đây!"
Thủy Mai đang rửa cà rốt, thể qua, nhân tiện gọi: "Thủy Linh! Mang khăn tới!"
Không hề tiếng đáp .
Yến Thu Xuân nhíu mày, chỉ thể chịu tay bẩn tìm khăn lau tay cho Đông Đông.
Thất bại làm bé nản chí, bé lau khô tay hứng thú : "A Xuân tỷ tỷ, còn tự tay làm cơ!"
"Ừm ~." Yến Thu Xuân tiếp tục cho bé đập trứng, dù hôm nay còn cần nhiều trứng gà.
Vì lúc nàng làm bánh trứng cuộn, ngoài trứng gà còn cà rốt băm nhuyễn. Nàng chỉ thuận miệng thôi, nhưng xế chiều hôm nay bên phòng bếp đưa tôm sông đến, còn hành lá và muối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-26.html.]
Vì nghĩ đến cảm giác no bụng, Yến Thu Xuân cho thêm bột mì, Đông Đông giúp đánh trứng tạo thành hỗn hợp sệt. Sau đó nàng nhóm lò, lau dầu chảo sắt, đặt chảo lên bếp.
Chảo làm bếp bấy giờ tiện lợi như đời , nhưng nàng quen việc bếp núc, đôi tay thoăn thoắt đảo lật, chất lỏng màu vàng nhạt nhanh chóng phủ kín lòng chảo sắt đen bóng.
Lại vì nhiệt độ, chất lỏng nhanh chóng đông , ở giữa màu đỏ xanh đan xen.
Ba màu xanh, đỏ, vàng hòa quyện đáy chảo, tạo thành một bức tranh ẩm thực tuyệt . Đông Đông vốn chỉ tò mò nhưng đến đây há to miệng: "Oa! Nhìn vẻ ngon quá chừng!"
Phần lớn trẻ con đều thích màu sắc xinh , Yến Thu Xuân một tiếng: "Chắc chắn ăn ngon, đây chính là món Đông Đông giúp làm cho nên một lát sẽ để ăn ."
Đông Đông đắc ý vênh mặt gật đầu: "Vâng! Đệ còn cho nương, cho nãi nãi và cả Uyển Nhi tỷ tỷ ăn nữa!"
"Ừm, một lát nhờ Đông Đông giúp mang chúng qua đó ?"
"Vâng!" Đông Đông gật đầu.
Yến Thu Xuân ở Tiêu gia cần lo lắng chuyện nguyên liệu nấu ăn đủ.
Trứng gà còn nhiều hơn bột mì, thêm chảo sắt lớn, một chiếc bánh trứng lò thì mỗi ăn ít cơm cũng thể ăn no, ví dụ như chính Yến Thu Xuân.
Đông Đông và Uyển Nhi cùng ăn một chiếc bánh, còn phân cho mỗi một cái.
Sau khi làm xong chiếc cuối cùng, Yến Thu Xuân còn hỏi: "Mọi dùng thêm nữa ?"
Đã thấy Đông Đông lắc đầu, chằm chằm hộp bánh cuộn bên , sốt ruột : "Đệ đưa cho nương , thì dùng cơm tối mất!"
"Cũng đúng, vẫn là Đông Đông suy nghĩ chu đáo." Yến Thu Xuân phản ứng kịp, bây giờ còn sớm nữa. Nàng tăng nhanh động tác cắt bánh đưa hộp.
"A Xuân tỷ tỷ, ." Đông Đông thấy thế một câu, vội cầm theo mấy hộp cùng nha rời khỏi.
Vừa khỏi viện tử lâu, Yến Thu Xuân bé lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại bá nương! Đông Đông đem thức ăn đến biếu đây!"
Thủy Mai lớn, : "Hôm nay cô nương để Đông Đông tiểu thiếu gia giúp đỡ, bé vui lắm đấy. Lát nữa, trong phủ sẽ Tiểu công tử làm những gì."
"Vậy thì , trong phủ vốn quá đỗi trầm tĩnh." Yến Thu Xuân gật đầu.
Tiêu phủ chẳng chỗ nào , chỉ là... Nơi đây chất chứa quá nhiều sự nặng nề.
Sự trầm mặc bắt nguồn từ việc quá nhiều chủ nhân trong phủ hi sinh/vong mạng.
cứ mãi đắm chìm trong quá khứ thì chẳng lợi gì cho tương lai của họ.
E rằng cũng vì nên họ thể kịp thời phát hiện vấn đề, dẫn đến lúc then chốt nhất, Tiêu Hoài Thanh lĩnh binh trận lương thảo. Chàng và đám tướng sĩ đói khát rã rời, đành dùng thể phàm tục mà trấn thủ cửa thành.