Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 601: Lão Ngưu Ăn Cỏ Non
Cập nhật lúc: 2025-11-12 16:09:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thẩm Khanh Khanh, em cho giải thích rõ ràng xem nào?”
Ánh mắt Thẩm Như Phong nguy hiểm, mang ý nếu Thẩm Khanh Khanh giải thích thỏa đáng, ngay lập tức sẽ xử lý cô tại chỗ.
Thẩm Khanh Khanh làm bộ mặt vô tội hỏi: “Giải thích cái gì chứ? Không là bạn bè tụ tập ăn uống ? Anh thắc mắc gì ?”
Thẩm Như Phong lạnh, liếc bóng lưng quen thuộc trong phía xa, : “Em xem tin ?”
Nắm đ.ấ.m siết chặt, cứng ngắc, dường như ngay giây tiếp theo thể đập lên đầu Thẩm Khanh Khanh.
Thẩm Khanh Khanh từng đánh nhiều , đương nhiên cũng nhận .
Cô lén lút lùi một bước nhỏ, trốn về phía Hoắc Tư Ngự, cố chấp : “Anh thích ăn thì ăn, ăn thì thôi, bọn em tự ăn!”
Hoắc Tư Ngự bên cạnh, cô nghịch ngợm với vẻ mặt cưng chiều, thái độ nuông chiều khiến Thẩm Như Phong tức điên lên.
Có bạn trai đúng là khác, bây giờ mà đánh em gái thì đánh một chọi hai, thật công bằng!
Thẩm Như Phong nhịn cơn đánh cô, hạ giọng cảnh cáo: “Vào trong thì em ngoan ngoãn một chút!”
“Em làm gì …”
Thẩm Khanh Khanh mím môi .
Hoắc Tư Ngự chiều vợ, thấy Thẩm Như Phong nắm chặt tay, nhẹ giọng ho khan, ngoài giảng hòa, : “Thôi, đừng nhiều nữa, những khác chắc cũng đến , chúng cũng nhanh chóng .”
Anh lên tiếng, Thẩm Như Phong đành tạm thời nhẫn nhịn với em gái.
Mấy cùng bước , phát hiện bạn bè quả nhiên đều đang chờ sẵn, Lâm Mục Dã và Chu Thừa Nghiêu cũng ở đó.
Một nhóm , cố ý đặt chỗ ở tầng một.
Thẩm Như Phong thấy liền hỏi Lâm Mục Dã: “Sao lên phòng riêng lầu?”
Lâm Mục Dã tươi : “Đông , lầu rộng rãi hơn một chút, với tầm tầng một cũng rộng mở hơn.”
Thẩm Như Phong , liền đoán , những là cố ý!
gì.
Thân ngay thẳng sợ bóng nghiêng, tự tìm một chỗ xuống.
Khương Thanh Lê ban đầu còn phát hiện họ.
Vì lương gấp đôi, tâm trạng làm hôm nay của cô đặc biệt , những bản nhạc piano chơi cũng đều vui vẻ.
Mãi đến lúc nghỉ giữa giờ, tầm mắt cô mới vô tình thấy nhóm ở đằng xa.
Từng đều khí chất phi phàm.
Nhà hàng dường như coi trọng họ, nhân viên phục vụ nhiều cung kính đến chiêu đãi.
Khương Thanh Lê thêm vài , mới nhận Thẩm Như Phong bọn họ…
Tuy nhiên, cô chỉ nhận Lâm Mục Dã, Chu Thừa Nghiêu và Thẩm Như Phong.
Đều là những đây từng chút giao dịch ngắn ngủi với cô.
Một nhóm nam nữ hào nhoáng, khí chất xuất chúng.
Nhìn một lúc, Khương Thanh Lê bỗng cảm thấy một cảm giác chia cắt.
Trước đây khi cô tiếp xúc với Thẩm Như Phong, lúc phận đối phương, chỉ nghĩ và cô đều là dân lao động bình thường, trong lòng sẽ cảm thấy sự chênh lệch phận quá mạnh mẽ.
Sau là tổng giám đốc của Thẩm thị, tuy cũng sự khác biệt phận, nhưng vì thái độ của đối với cô, giống những công tử con nhà giàu khác, cao cao tại thượng, khinh thường khác.
Vì Khương Thanh Lê đối với cũng sự cách biệt đặc biệt mạnh.
lúc , nhóm đùa vui vẻ, cùng ăn uống nghịch ngợm, Khương Thanh Lê mới giật nhận , họ là của hai thế giới khác .
Anh là tổng giám đốc Thẩm thị, gia thế , nhân phẩm , ngoại hình , chỗ nào cũng đều là nhất, tùy tiện đám đông , cũng là một trong những nổi bật nhất.
So , thế giới của cô bẩn thỉu, hủ bại, âm u khó coi, ngay cả phận cũng tầm thường đáng chú ý như …
Lần đầu tiên, Khương Thanh Lê nảy sinh cảm giác tự thấy hổ.
Trong lúc Khương Thanh Lê đang mất tập trung, những đằng , dường như cũng phát hiện, tiếng piano ngừng khá lâu.
Mọi khỏi về phía cây đàn piano.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-601-lao-nguu-an-co-non.html.]
Khương Thanh Lê lúc mới phát hiện, thời gian nghỉ của lâu.
Cô vội vã thu tầm mắt, điều chỉnh tâm trạng, trở trạng thái làm việc.
Tiếng piano một nữa vang lên, nhưng mất chút vui vẻ lúc .
Thẩm Như Phong ở phía xa, cũng chú ý đến Khương Thanh Lê.
Anh chằm chằm bóng lưng quen thuộc , nhíu mày.
Không hiểu , tổng cảm thấy, Khương Thanh Lê tối nay, bao trùm bởi một bầu khí cô đơn.
Có chuyện gì ?
Lại xảy chuyện gì ?
Thẩm Như Phong còn kịp nghĩ xong, Thẩm Khanh Khanh bên cạnh phát hiện ánh mắt dừng ở hướng Khương Thanh Lê, và còn lâu như .
Cô lập tức cúi gần, bắt đầu trêu chọc: “Ôi ôi ôi, mắt sắp dính chặt , đây chính là cái gọi là ‘ gì’ của ?”
Thẩm Như Phong , thu hồi tầm mắt, trừng em gái một cái, giọng điệu tức giận : “Ăn cơm cũng bịt miệng em ?”
Thẩm Khanh Khanh vô tội : “Sự thật còn cho , là hư hả?”
“Im miệng!”
Thẩm Như Phong nhịn đánh cô.
Thẩm Khanh Khanh như thấy , sợ c.h.ế.t tiếp tục : “ mà thật , em thấy cô bé , trông cũng khá ngoan ngoãn đấy, loại lưu manh già như , đừng quấy rầy nữa ?
Hơn nữa, trông cô thật sự trẻ, cùng với …”
Cô lắc đầu, biểu cảm tán thành, “Lão ngưu ăn cỏ non, thật là phí hoài.”
Bị em gái chê bai hết đến khác, Thẩm Như Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc nhịn nữa, nhanh tay nhanh mắt túm lấy má của em gái, bóp một trận, “Anh thấy em đang ăn đòn đó!”
“Úi úi… Anh buông tay mau…”
Thẩm Khanh Khanh gắng sức phản kháng.
Trên mặt cô trang điểm mà!
“Tự em khiêu khích , hôm nay nhất định dạy cho em một bài học, em mới sợ!!!”
Thẩm Như Phong tha cho cô, dùng sức véo một hồi, khiến má Thẩm Khanh Khanh đỏ ửng, lớp phấn mặt xóa sạch.
“Thẩm Như Phong! Em đấu với !!!”
Thẩm Khanh Khanh phát hiện , tức giận đến mức cả xông đến cào cấu, cắn !
Cô để gặp Khương Thanh Lê, đặc biệt trang điểm, bây giờ bộ phá hỏng !
Thẩm Như Phong né về phía , nhưng lo lắng cô em gái ngốc tự va chạm, thỉnh thoảng còn giơ tay bảo vệ cô, khung cảnh thật náo nhiệt.
Những xung quanh , đều như chuyện bình thường.
Lâm Mục Dã cũng khỏi cảm thán : “Quả nhiên vẫn là hương vị , một ngày xem họ cãi , cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu…”
Động tĩnh bên lớn, Khương Thanh Lê đương nhiên cũng thấy.
Nói thật, thấy cảnh tượng , tâm trạng cô chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, tổng giám đốc luôn là một chín chắn, định.
Cô đầu tiên thấy, quan tâm đến hình tượng như , vui đùa với khác, một chút cũng giống một tổng giám đốc.
Khương Thanh Lê khỏi thêm vài Thẩm Khanh Khanh đang đùa giỡn với .
Trong lòng tò mò nghĩ, cô gái là ai ?
Trông thật xinh .
Hơn nữa, cô thấy tổng giám đốc đối với cô , cũng chiều chuộng.
Ngay cả khi cánh tay cắn, mặt vẫn mang biểu cảm buồn bất lực, tức giận vì sự vô lễ của đối phương.
Còn những xung quanh , cảnh tượng , cũng ai lên ngăn cản, dường như quá quen thuộc với cảnh tượng .