Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 579: Cô gái nhà cậu

Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:22:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Là do Thẩm nhờ giúp đỡ ?”

Khương Thanh Lê trong mắt lóe lên một tia bất ngờ.

Lại là !

Lâm Mục Dã toe toét : “ , chính là .”

Khương Thanh Lê gì hơn.

Trong lòng vô cùng cảm kích đối với mấy họ.

Mặc dù hai mặt , tất cả đều là công lao của Thẩm , Khương Thanh Lê vẫn ngừng cảm ơn mặt, “Dù nữa, vẫn cảm ơn , lúc nãy may mà xuất hiện.”

Nếu , nỗi oan ức của cô cũng chỉ thể nuốt bụng.

Lâm Mục Dã vẫy tay, với cô: “Chuyện thế là xong, cô cần để trong lòng, yên tâm làm việc ở đây.”

Tiếp theo, Lâm Mục Dã dặn dò quản lý: “Nhà hàng chúng điều, càng lý nào vì ai quyền thế mà bao che.

Về gặp chuyện như , nhất định tra cho rõ ràng mới kết luận!”

Lời tuy trực tiếp trách quản lý, nhưng ý răn đe trong đó rõ ràng.

Quản lý vì câu của mà toát mồ hôi lạnh, vội gật đầu, cung kính đáp: “Vâng, !”

Ai thể ngờ rằng, cô nhóc là bạn của ông chủ họ?

Hơn nữa, cảnh bắt Khương Thanh Lê chịu oan ức còn ông chủ bắt gặp tận mắt, lúc quản lý nhà hàng chỉ sợ mất việc, còn dám làm bừa.

Sự hỗn loạn nơi , cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Mục Dã bảo giải tán, và Chu Thừa Nghiêu tiếp tục ăn cơm, Khương Thanh Lê cũng tiếp tục công việc.

Trong thời gian , ai còn dại dột đến gây sự nữa.

Khương Thanh Lê nhờ tiền boa của khách hàng mà kiếm ít.

Mãi đến gần 10 giờ tối, khách trong nhà hàng ngày càng ít, cuối cùng cũng đến lúc sắp đóng cửa.

Khương Thanh Lê rốt cuộc cũng thể tan ca.

Khi bàn giao công việc với tổ trưởng, Khương Thanh Lê một đêm làm việc đói meo, chỉ nhanh chóng trở về ăn chút gì đó.

Buổi trưa cô chỉ ăn một chiếc bánh mì, khi tan ca vội vã chạy đến làm thêm, thời gian ăn uống.

Lúc bước , cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Sau khi hít một thật sâu, Khương Thanh Lê mới bước tiếp.

Tuy nhiên, tầm mắt cô bất ngờ trông thấy Lâm Mục Dã bọn họ vẫn còn ở đó.

Lâm Mục Dã và Chu Thừa Nghiêu trông như ăn xong, chuẩn rời , khiến Khương Thanh Lê nhịn hỏi: “Thưa Lâm, ăn đến giờ vẫn về ?”

Lâm Mục Dã bình tĩnh đáp: “Ồ, bọn bàn công việc, nên ăn chậm một chút, giờ nhà hàng sắp đóng cửa , nên định về thôi.”

Nói , Lâm Mục Dã hỏi: “Tiểu thư Khương tan ca ? Có cần chúng đưa về một đoạn ?”

Khương Thanh Lê ngại phiền đến họ, tối nay họ giúp cô nhiều .

Cô vội vàng từ chối: “Thật ngại quá, cần quan tâm đến , tự bắt xe về .”

Lâm Mục Dã cũng ép.

Chu Thừa Nghiêu lịch sự : “Nếu , để chúng gọi xe giúp tiểu thư Khương nhé, giờ cũng khuya , một cô gái an .”

Khương Thanh Lê vốn định thôi, nhưng lúc trong đột nhiên khó chịu, đói quá khiến dày co thắt từng cơn như nhắc nhở cô nhanh chóng tìm gì đó ăn.

, cô một nữa từ chối ý của hai , : “Không cần , cảm ơn , giờ ăn chút gì đó , lát nữa tự về , thật sự làm phiền nữa .”

Nói xong, cô cúi chào hai , kết quả lúc dậy, mắt hoa lên, cả kiểm soát mà ngã xuống.

Điều khiến Lâm Mục Dã và Chu Thừa Nghiêu giật .

“Ê ê, ???”

Lâm Mục Dã nhanh tay đỡ lấy Khương Thanh Lê, nhưng trong lòng bất tỉnh.

“Đưa cô đến bệnh viện !”

Chu Thừa Nghiêu lập tức quyết đoán, gọi tài xế lái xe đến.

Lâm Mục Dã cũng đồng ý với đề nghị của .

Hai mươi phút , Khương Thanh Lê đưa phòng cấp cứu.

Đồng thời, Thẩm Như Phong cũng nhận một trận oanh tạc điện thoại và tin nhắn.

Nhìn thấy là cuộc gọi của Lâm Mục Dã, Thẩm Như Phong do dự bắt máy, “Có việc gì?”

Lúc tiếp khách xong, đang định trở về.

Giọng gấp gáp của Lâm Mục Dã ở đầu dây bên thúc giục, “Phong ca, cô gái nhà đột nhiên ngất xỉu , và Chu Thừa Nghiêu đưa bệnh viện , giờ phòng cấp cứu, mau qua xem !”

Cô gái nhà là ý gì?

Thẩm Như Phong thời gian sửa lời của , lên xe trả lời: “Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Nhân dân 1.”

Lâm Mục Dã xong, điện thoại Thẩm Như Phong cúp máy.

Lên xe, lập tức lệnh cho Lâm Nghị, “Lập tức đến Bệnh viện Nhân dân 1.”

“Vâng!”

Lâm Nghị dù chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Khi Thẩm Như Phong đến phòng cấp cứu, bác sĩ từ trong .

“Phong ca!”

Lâm Mục Dã và Chu Thừa Nghiêu giơ tay chào .

Thẩm Như Phong gật đầu với họ, đó trực tiếp đến mặt bác sĩ hỏi tình hình.

“Tình hình Khương Thanh Lê thế nào?”

Bác sĩ thấy họ cùng , liền với Thẩm Như Phong: “Bệnh nhân , cô đột nhiên ngất xỉu là do suy dinh dưỡng và ăn uống trong thời gian dài dẫn đến hạ đường huyết, hiện đang truyền dịch.”

Lâm Mục Dã , vô cùng kinh ngạc, “Thời buổi , còn suy dinh dưỡng ?”

Thẩm Như Phong cũng nhíu mày.

Anh từng nghĩ điều kiện của Khương Thanh Lê thể .

ngờ, đến .

Quả nhiên, hôm với là giảm béo, dối!

Chu Thừa Nghiêu lúc cũng lên tiếng, “Cô gái đó trông gầy, chắc là gia cảnh khá giả, hơn nữa, Như Phong , cô là nhân viên mới của Tập đoàn Thẩm thị?

Vậy chắc là tiền , nếu , tối nay làm thêm.”

Lâm Mục Dã nhịn bĩu môi, : “Ban ngày làm việc, tối còn làm thêm, cô đang liều mạng ?”

Nói , nhịn vòng tay qua vai bạn , : “Phong ca, cũng là ông chủ lớn, cho nhân viên mới một chút phúc lợi ? Chà chà, một cô gái xinh như , c.h.ế.t đói thì tiếc lắm.”

Dĩ nhiên, chủ yếu là đầu tiên thấy vị , ngoài Khanh Khanh , bảo vệ một cô gái khác.

Lâm Mục Dã cảm thấy điều thú vị, xem thêm…

Tuy nhiên, mục đích của , dường như Thẩm Như Phong thấu.

Thẩm Như Phong với vẻ mặt nửa nửa , : “Lâm Mục Dã, còn khá thương hương tiếc ngọc nhỉ? Cậu đau lòng như , bằng, giúp một tay?”

Lâm Mục Dã thấy nụ của , cảm thấy rờn rợn.

Hắn vội vàng lắc đầu, : “Thôi thôi, cô là nhân viên của Thẩm thị, thể tranh với ?”

Nói xong, như sợ đổ tội, Lâm Mục Dã vội : “Vì đến , ở đây cũng việc gì cho bọn nữa, tự chăm sóc , bọn về đây.”

Vừa dứt lời, Lâm Mục Dã và Chu Thừa Nghiêu lập tức cao chạy xa bay.

Thẩm Như Phong bóng lưng biến mất nhanh chóng của hai , khỏi bất lực.

Anh còn gì, hai chạy nhanh như .

Tuy nhiên, Khương Thanh Lê Hải Thành, cô từ nơi khác đến, một một làm việc ở Hải Thành, Thẩm Như Phong những tình huống , cũng thể bỏ mặc cô viện một .

, khi trao đổi với bác sĩ, liền đến phòng bệnh.

Trước khi bước , Thẩm Như Phong đột nhiên dừng bước, lệnh cho Lâm Nghị, “Cậu điều tra xem, tình hình gia đình Khương Thanh Lê là thế nào? Còn nữa, điều tra thêm xem vì thiếu tiền như .”

Thẩm Như Phong tự cho rằng phúc lợi của Thẩm thị đối với nhân viên là tệ.

Anh hiểu, vì cuộc sống của Khương Thanh Lê khó khăn đến mức cần một ngày làm hai công, làm thêm.

Bây giờ còn tự khiến suy dinh dưỡng, hôn mê nhập viện.

Hơn nữa, một điểm Thẩm Như Phong nghĩ cũng giống Lâm Mục Dã.

Anh cũng khó mà tưởng tượng, thời buổi tiền ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-579-co-gai-nha-cau.html.]

“Vâng!”

Lâm Nghị gật đầu, đó chuẩn rời làm việc.

“Đợi .”

Thẩm Như Phong gọi , dặn dò: “Ngày mai nghĩ cách, hoặc kiếm cớ gì đó, đưa cho Khương Thanh Lê một thẻ ăn.”

“Dạ!”

Lâm Nghị đáp xong, lập tức làm.

Thẩm Như Phong mới đẩy cửa phòng bệnh, bước .

Khương Thanh Lê lúc vẫn tỉnh, tay là glucose mà bác sĩ truyền cho cô.

Thẩm Như Phong liếc , đến bên giường.

Người giường, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ gầy gò, trông thật tội nghiệp.

Thẩm Như Phong tâm trạng lúc thế nào.

Anh xuống ghế sofa bên cạnh, tiện thể nhắn tin cho Lâm Mục Dã.

Anh Khương Thanh Lê làm thêm ở nhà hàng của , liền bảo khi Khương Thanh Lê tối đến làm thêm, hãy cho cô một bữa ăn.

Anh tin tức về cô , là vì ăn mà viện.

Lâm Mục Dã bên nhanh chóng hồi âm, “Được, sẽ với bên nhà hàng ngay.”

Nhà hàng của họ, đối với nhân viên hề khắc nghiệt.

Một ngày ba bữa đều suất ăn cho nhân viên.

Tuy nhiên, làm thêm thuộc dạng công nhân tạm thời, nên mới tính đến vấn đề suất ăn.

đây cũng chuyện khó, trực tiếp nhắn tin cho phụ trách bên .

Sau đó, kéo Chu Thừa Nghiêu tiếp tục buôn chuyện, “Tôi mà, Phong ca đối với cô gái đó bình thường, thấy , chỉ một câu 'chết đói thì tiếc lắm', ghen , nếu hai chạy nhanh, chắc Phong ca ghi sổ một trận!”

Chu Thừa Nghiêu gì, nhưng cũng cảm thấy lời Lâm Mục Dã lý, Thẩm Như Phong đối với cô gái đó quả thực bình thường.

Thẩm Như Phong ở tận bệnh viện, đặt điện thoại xuống, hắt mấy cái.

Như ai đang lưng .

Tuy nhiên, cũng nghĩ nhiều, theo thói quen đổ cho Thẩm Khanh Khanh.

Khương Thanh Lê đêm đó, hôn mê lâu, vẫn tỉnh .

Khoảng hơn 1 giờ sáng, Lâm Nghị trở .

Thẩm Như Phong chợp mắt một lúc, thấy tiếng động mở cửa, liền tỉnh dậy.

“Tổng giám đốc, ngài bảo điều tra chuyện, kết quả .”

Thẩm Như Phong gật đầu, “Nói .”

Lâm Nghị : “Hoàn cảnh của tiểu thư Khương, chút bi thảm.

Mẹ và em trai cô , đều là lười biếng, ham ăn, một thích đánh bài, một rảnh rỗi nghề nghiệp, tiểu thư Khương từ khi học cấp hai kiếm tiền nuôi gia đình.”

“Cấp hai?” Thẩm Như Phong khỏi nhíu mày, “Cha cô ?”

Lâm Nghị lộ vẻ mặt thương cảm, : “Đây chính là nguyên nhân bi thảm của cô .

Rất nhiều trong trường cô đều , tiểu thư Khương hại c.h.ế.t cha , nên và em trai cô thù hận.”

Lâm Nghị đến đây, giọng điệu chút bất nhẫn, chi tiết: “Gia đình tiểu thư Khương lúc nhỏ vốn khá giả, cha cô tự kinh doanh, trong nhà còn tiền cho cô học piano, học múa, cũng quen sống cảnh khác hầu hạ.

ngay năm cô học lớp tám, cha cô đường mua bánh sinh nhật cho cô gặp tai nạn xe , từ đó gia đình họ sa sút, cô cũng ép nghỉ học làm, kiếm tiền nuôi gia đình.”

Thẩm Như Phong báo cáo của Lâm Nghị, thở cũng nặng nề hơn.

Anh ngờ rằng, Khương Thanh Lê trong quá khứ cảnh như .

Đồng thời, đầu tiên vì một mà tức giận đến .

“Não vấn đề gì ? Chuyện tai nạn xe cũng đổ cho Khương Thanh Lê?

Còn em trai cô , tay chân, là một đứa con trai, cùng một giuộc với , tự làm nên trò trống gì, còn an nhiên tự tại làm kẻ hút máu!

Không trách cuộc sống của Khương Thanh Lê, khốn khổ đến …”

Lâm Nghị cũng thương cảm cảnh của Khương Thanh Lê, nhưng đối với Khương Thanh Lê, cũng chút khâm phục.

“May mà bản đủ kiên cường, tiểu thư Khương thông qua nỗ lực của bản , thi đỗ đại học.

Nhà trường cũng vì thành tích xuất sắc của cô mà xin cho cô trợ cấp khó khăn, miễn giảm học phí, mỗi năm đều cấp học bổng.

Bốn năm đại học, cô luôn là sự tồn tại như một học bá, làm thầy cô thất vọng.

Một cô gái nỗ lực! Mẹ cô cô con gái như , trân trọng yêu thương! Cứ sức bóc lột.

Tôi còn trong trường , đây một , vì tiểu thư Khương chuyển tiền chậm, hai con đến trường gây rối…”

Thẩm Như Phong mím chặt môi mỏng, lên tiếng.

Bởi vì trong nhà , cũng một em gái.

Đều là con gái, so sánh giữa hai , Khanh Khanh họ nuông chiều lớn lên, còn , lớn lên trong thù hận và ngược đãi.

Nghĩ đến Khương Thanh Lê trải qua nhiều như , tính cách vẫn bóp méo, tâm trạng khó hiểu chút thoải mái.

Một lúc lâu , mới lên tiếng, với Lâm Nghị: “Cậu về , tối nay đây.”

Chắc hai con vong ân bội nghĩa , tình hình Khương Thanh Lê, cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc cô .

Thẩm Như Phong đành làm ơn làm phước đến cùng, tự .

Anh ghế sofa, tạm bợ qua một đêm.

Hôm , tiếng chuông điện thoại của Khương Thanh Lê đánh thức.

Vì Khương Thanh Lê vẫn tỉnh, điện thoại đổ chuông hết đến khác, Thẩm Như Phong đành bắt máy.

Kết quả kịp mở miệng, thấy đầu dây bên một trận mắng nhiếc, “Khương Thanh Lê, tối qua chuyển tiền về?

Tao bảo mày chuyển tiền sinh hoạt phí tháng về ? Mày chỉ đưa năm trăm, mày đang bố thí cho ăn mày ?!”

Thẩm Như Phong thấy lời lẽ chua ngoa bên , khỏi nhíu mày.

Đây chính là của Khương Thanh Lê?

Anh lạnh lùng ngắt lời đối phương, : “Khương Thanh Lê vẫn tỉnh.”

Đầu dây bên , Khương thấy giọng nam, lập tức sững sờ.

Sau đó, giọng điệu hung hãn hỏi: “Ông là ai? Khương Thanh Lê ? Gọi nó máy!”

Thẩm Như Phong bình thản trả lời: “Tôi là cấp của cô , con gái của bà hiện đang ở bệnh viện, vẫn tỉnh.”

Kết quả, Khương , giọng điệu vẫn tỏ màng, : “Nó ở bệnh viện làm gì? Bị bệnh ?

Đồ tiện tễ còn đỏng đảnh, một tí bệnh tật cũng chạy bệnh viện, công chúa gì, ngoài mua đại thuốc uống, xong ?

Ông đợi nó tỉnh dậy, bảo nó lập tức chuyển tiền cho tao, ?”

Nói xong, đợi Thẩm Như Phong phản ứng, “cạch” một tiếng cúp máy.

Sắc mặt Thẩm Như Phong vô cùng khó coi.

Đêm qua từ báo cáo của Lâm Nghị Khương Thanh Lê .

bây giờ, mới thực sự nếm trải sự bạc bẽo của .

Khương Thanh Lê là con gái ruột của bà mà!

Biết cô nhập viện, những một lời quan tâm, mà còn thể vô tình thúc giục đòi tiền.

Trên đời, ai làm như ?!

lúc , Khương Thanh Lê rốt cuộc cũng tỉnh dậy.

Nhìn thấy đàn ông bên giường, đầu óc cô vẫn còn mơ màng.

Thẩm ?

Sao ở đây?

Đây là ?

Khương Thanh Lê liếc xung quanh, mùi thuốc sát trùng hăng hắc khiến đầu óc cô dần tỉnh táo.

Cô cuối cùng cũng nhớ chuyện ngất xỉu tối qua.

Vậy là, bạn của Thẩm đưa đến bệnh viện ?

Anh cũng đến thăm ?

Trong lòng Khương Thanh Lê lập tức ấm áp.

Cô kìm nén cảm xúc vui mừng cảm động, chủ động chào Thẩm Như Phong, “Thưa Thẩm, chào buổi sáng!”

Loading...