Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 41: Cưỡi Ngựa
Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:00:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tiểu Thần Hi rời , trong xe ngựa chỉ còn hai Diệp Thần và Kiều An. Kiều An cũng như thấy , lấy tất cả dược liệu từ Tế Thế Đường , cùng với bọc hành lý của .
Đi vội vàng, chẳng chuẩn gì. Lúc rời , ngoài vài bộ y phục , còn chỉ lấy vài thứ dược liệu.
Lâm Kiều An khi lấy dược liệu , liền bắt đầu trong xe ngựa chật hẹp, bắt đầu vò thuốc.
Diệp Thần Lâm Kiều An ngừng bận rộn, hiếu kỳ hỏi: “Nàng đang làm gì ?”
“Từ nơi đây một đường tiến về Kinh, sẽ xảy chuyện gì. Làm chút dược liệu phòng , đưa chúng Kinh, dám giúp gì cho , nhưng cũng thể làm vướng chân chứ?”
“Là liên lụy nàng . Nếu vì , các ngươi cũng thể tiếp tục sống ở Lâm gia thôn.”
“Kỳ thực, , cũng định rời ngoài xem . Hai năm , vì Thần Hi còn nhỏ, mang theo tiện. Bây giờ Thần Hi cũng lớn, tổng thể cứ mãi ẩn ở đó. Đời rộng lớn đến , khắp nơi để chiêm ngưỡng.”
“Nàng ?”
“Ta ư!”
Lâm Kiều An đặt dược liệu trong tay xuống, một thoáng suy tư : “Sau đến Bắc cảnh, cưỡi ngựa, ngắm Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên. Ta còn bờ biển, trải nghiệm cảnh Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì. Cuối cùng, tiêu d.a.o với thuyền nhỏ, gửi gắm phần đời còn sông biển. Đây chính là theo đuổi của đời .”
Diệp Thần bên cạnh, lẳng lặng lắng , trong lòng âm thầm ghi nhớ từng lời trong lòng Lâm Kiều An.
Có lẽ là vì vụ ám sát đêm giao thừa sắp xếp thỏa, hoặc lẽ vì Diệp Thần và bọn họ sớm sắp xếp thỏa đáng, một đường tiến về Kinh đô, đường cũng coi như an , chẳng chuyện gì xảy .
Ngược , hai Thần Hi, nhờ Thiên Minh thể hồi phục, là đầu tiên khỏi nhà xa, xe ngựa cũng nhanh, giống như ngựa hoang thoát cương , chạy khắp nơi vui đùa, cảm thấy thứ đường đều mới lạ, đầy sự hiếu kỳ, còn tăng thêm ít niềm vui cho đoàn .
Ngày thứ năm, bọn họ ăn xong bữa sáng ở dịch trạm , bên ngoài hiếm hoi lắm mới thấy mặt trời mọc. Diệp Thần thấy , cũng bỏ xe ngựa mà lên ngựa.
Lâm Kiều An , liền thấy Diệp Thần đang cưỡi ngựa. Sợ Lâm Kiều An đồng ý, Diệp Thần vội vàng giải thích: “Y thuật của nàng , mấy ngày nay nàng thi châm cho , gần như khỏi hẳn . Cưỡi ngựa một chút, hoạt động một lát, cũng ảnh hưởng gì lớn. Vả , xe ngựa nhiều ngày như , xương cốt sắp rã rời hết .”
“Không . Hoạt động nhiều một chút, cũng lợi cho việc hồi phục thể . Chỉ là hãy tự cẩn thận, vẫn thể dùng sức. Nếu gì thoải mái, lập tức cho .”
Nghe Lâm Kiều An , Diệp Thần lập tức an tâm. Sau một lúc do dự, vươn tay về phía Lâm Kiều An.
Lâm Kiều An hiểu, Diệp Thần liền giải thích: “Nàng học cưỡi ngựa ? Lên , đưa nàng trải nghiệm cảm giác lưng ngựa . Lát nữa sẽ bảo tìm cho nàng một con ngựa hiền, để nàng học cưỡi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-41-cuoi-ngua.html.]
“Chàng thể ?”
Sau khi Diệp Thần khẳng định gật đầu, Lâm Kiều An liền đặt tay lòng bàn tay .
Lòng bàn tay lớn, cũng ấm áp. Giữa mùa đông giá lạnh, giống như một lò lửa , thể bao trọn cả bàn tay nhỏ của Lâm Kiều An.
Lâm Kiều An khi lên ngựa, chỉ thấy một tay ôm lấy eo nàng, một tay vung áo choàng của lên, đó Lâm Kiều An bao bọc áo choàng của . Kế đó, đặt dây cương ngựa tay Lâm Kiều An.
Mà lúc Diệp Thần mới phát hiện , vòng eo của nữ tử trong lòng, mảnh khảnh đến , dường như chỉ cần cẩn thận, sẽ thể vặn gãy eo nàng .
Mà Lâm Kiều An cũng vì một loạt hành động của Diệp Thần mà ngẩn , đỏ mặt. Đặc biệt là khi nàng thấy, dù là Lục Cẩm Triệu Tứ Nương, các thị vệ tùy tùng xung quanh, đều dùng ánh mắt trêu chọc và mỉm hai bọn họ.
, thể , Diệp Thần chỉ bàn tay ấm áp, thể cũng từ trong ngoài, tản một luồng nhiệt lượng, sưởi ấm cho nàng. Đặc biệt là hình rộng lớn của , khiến nàng hiểu một cảm giác, tựa như lưng nàng từ nay chỗ dựa.
Còn Diệp Thần thấy Lâm Kiều An đỏ mặt, khỏi khẽ nhếch khóe môi, đó : “Cưỡi ngựa phân tâm. Tay nắm chặt dây cương, chân đạp vững bàn đạp. Chân tay phối hợp nhịp nhàng. Muốn ngựa hướng nào, dây cương của nàng cứ kéo về hướng đó. Nếu ngựa chạy nhanh hơn, thì dùng hai chân khẽ kẹp bụng ngựa. Nếu ngựa dừng , thì cùng lúc kéo chặt dây cương. Nàng nhớ kỹ ?”
Lâm Kiều An chầm chậm gật đầu. Sau đó Diệp Thần : “Nàng tự thử xem.”
Sau đó, Diệp Thần liền buông tay. Quả nhiên, Lâm Kiều An làm theo lời Diệp Thần , ngựa liền từ từ bước đất.
Cảnh tượng khiến hai Thần Hi và Thiên Minh cách đó xa vô cùng hâm mộ. Đối với Diệp Thần, Thiên Minh chút sợ hãi, nhưng đối với Thần Hi sớm coi là tỷ phu của , chẳng chút sợ hãi nào. Sau đó Thần Hi bước lên phía .
“Diệp Thần ca ca, chúng cháu cũng cưỡi ngựa! Có ạ?”
“Các con hãy tìm Lục Cẩm và Diệp Phong, bảo bọn họ dẫn các con cưỡi ngựa một đoạn, để trải nghiệm. Các con còn nhỏ, thể tự cưỡi ngựa, đợi đến khi lớn hơn một chút, hãy cưỡi.”
Dứt lời, hai đứa trẻ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy về phía Diệp Phong và Lục Cẩm. Lục Cẩm thấy , khỏi lộ ánh mắt oán trách Diệp Thần. Bản vất vả chạy xa như để tìm , đêm giao thừa cũng ở nhà, bây giờ khó khăn lắm mới thể về, thì mỹ nhân trong lòng, còn thì chỉ thể giúp trông trẻ.
chẳng cách nào khác. Ai bảo nhận một làm . Là , vì hạnh phúc nửa đời của , cũng đành hy sinh bản thôi.
Có Diệp Thần hết lòng dạy dỗ, Lâm Kiều An học vô cùng nghiêm túc. Cộng thêm Lâm Kiều An vốn dĩ là cực kỳ thông minh, ngày thứ hai, với bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, khoác thêm chiếc áo choàng cổ trắng tuyết, cùng mái tóc dài tung bay, nàng cứ thế ung dung phóng ngựa trong rừng núi.
Lại qua vài ngày, khi ngang qua một khu rừng núi, trong rừng tĩnh mịch đến đáng sợ. Tuy rằng quan đạo, nhưng đường chẳng một bóng dân thường.
Lục Cẩm vội vàng thúc ngựa đến bên Diệp Thần : “Yên tĩnh bấy lâu nay, e rằng bọn chúng kiềm chế nữa . Vả nếu hai ngày nay tay, đợi đến khi tiến địa giới Kinh đô, bọn chúng hành động cũng chẳng còn cơ hội.”
“Hừ! Những ngày , chân gần như khỏi hẳn . Nếu bọn chúng tìm chết, đương nhiên cho bọn chúng cơ hội . Lát nữa ngươi hãy điều khiển xe ngựa , thấy , bọn chúng sẽ tay . Ngươi nhớ bảo vệ bọn họ cho , đem các nàng an đưa đến Kinh đô, sắp xếp cho các nàng thỏa.” Sau đó ánh mắt về phía Lâm Kiều An ở phía .