Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 179: Lần đầu gặp gỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:09:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Chiêu Hòa Đế dứt, thể quan viên trong triều đình đều quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Thần đợi bái kiến Huyện Chúa!”
Huyện Chúa chức quan, chỉ là một phong hiệu, nhưng đây là vị Huyện Chúa duy nhất phong hiệu của Lý Nguyệt hiện nay. Và các quan viên quỳ lạy vì phận Huyện Chúa, mà là vì Lâm Kiều An – cứu vạn vạn dân khỏi nạn đói.
Xa xa, Khánh Vương và Lương Vương thấy cảnh tượng đó, dù vẫn đang điềm nhiên uống trong chén, nhưng ánh mắt hướng về phía Sở Diệp Thần và Lâm Kiều An, chén trong tay cũng siết chặt.
Hoàng hậu bên cạnh Chiêu Hòa Đế, tuy khóe miệng luôn nở nụ , nhưng nụ đó hề đạt tới đáy mắt.
Còn Sở Diệp Thần, từ đầu đến cuối ánh mắt từng rời khỏi Lâm Kiều An. Đối với chuyện xảy hôm nay, tuy chút bất ngờ, nhưng dường như vốn dĩ như .
Người con gái mà coi trọng, ưu tú đến . Tuy nhiên, hôm nay, e rằng càng bảo vệ nàng hơn.
Bởi vì hôm nay, lẽ sẽ kẻ nảy sinh ý đồ nên với nàng. Chỉ là những kẻ đó nghĩ kỹ sẽ c.h.ế.t như thế nào .
Yến tiệc thọ đầu tiên của Chiêu Hòa Đế, trong khí náo nhiệt khi Lâm Kiều An sắc phong Huyện Chúa, kết thúc viên mãn.
Mặc dù các quý nữ mặt đều ghen tị và bất mãn với Lâm Kiều An, nhưng tất cả đều gia đình nghiêm khắc dặn dò, trong thời gian đắc tội nàng.
Dù , Lâm Kiều An bây giờ còn là nha đầu thôn quê hoang dã nữa, nàng là Gia Hòa Huyện Chúa Hoàng thượng và Tĩnh Vương điện hạ vô cùng sủng ái.
Lâm Kiều An và Sở Diệp Thần hai cùng về phía cổng cung, đến cổng cung Khánh Vương và Lương Vương chặn .
“Đại ca quả là phúc lớn, Gia Hòa Huyện Chúa tài sắc vẹn , nghiêng nước nghiêng thành như bầu bạn, chỉ thể ngâm thơ thưởng nguyệt, mà còn thể giúp đại ca một tay triều đình.”
Khánh Vương Sở Vân Châu khóe miệng treo nụ mang ý nghĩa khó hiểu, thoạt như đang khen ngợi, nhưng trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.
Lương Vương Sở Vân Diễn tiếp lời: “ , đại ca dù ở chốn thôn dã xa xôi ngàn dặm cũng thể gặp kỳ nữ như Gia Hòa Huyện Chúa, tiểu thật sự vô cùng hâm mộ!”
Sở Diệp Thần để ý đến hai , kéo Lâm Kiều An định tiếp, nhưng Lâm Kiều An ngăn .
Chỉ thấy Lâm Kiều An với hai : “Nếu hai vị Vương gia thực sự hâm mộ đến , chi bằng cũng học theo Tĩnh Vương điện hạ, sai sắp xếp một trận ám sát, khi đó trúng hơn mười nhát kiếm, gãy một chân, ắt sẽ một nữ tử tuyệt thế sống ẩn trong núi sâu đến cứu giúp.”
“Đến khi đó hai vị cùng nữ tử cũng sẽ giống như và Tĩnh Vương điện hạ, thành tựu một đoạn thiên định lương duyên, khi đó hai vị cũng cần hâm mộ Tĩnh Vương điện hạ nữa.”
Khánh Vương Sở Vân Châu: “Lâm cô nương đùa !”
Lương Vương Sở Vân Diễn: “……”
“Ta đùa, đây là thật mà. Ban đầu và Tĩnh Vương điện hạ chính là gặp như đấy. Nói thật lòng, còn cảm ơn những thích khách đó, nếu họ, bây giờ vẫn còn ở Lâm gia thôn săn b.ắ.n thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-179-lan-dau-gap-go.html.]
“Ha ha!”
Sau khi Lâm Kiều An và Sở Diệp Thần xa, Lâm Kiều An Sở Diệp Thần hỏi: “Ta là quá kém ăn ? Khiến cả hai của đều nghẹn lời, chẳng đáp thế nào!”
Sở Diệp Thần đáp: “Vô phương, cứ như là !”
Lương Vương Sở Vân Diễn hai rời , hỏi Khánh Vương Sở Vân Châu: “Nhị ca, Lâm Kiều An vẻ cái gì cũng , cái đầu e là ngốc chứ? Chúng đắc tội với nàng , nào cũng bày vẻ mặt khinh thường, chẳng coi ai gì chứ? Dù gì chúng cũng là vương gia của Ly Nguyệt đó.”
Sở Vân Châu đáp lời, bóng lưng hai Lâm Kiều An khuất dần, ánh mắt ánh lên vẻ âm hiểm.
Vì tại cung yến, Lâm Kiều An luôn bận rộn với đủ loại tài nghệ biểu diễn, đến khi lên mã xa mệt đến chẳng nhúc nhích, liền nhắm hờ mắt dựa Sở Diệp Thần nghỉ ngơi.
Sở Diệp Thần một đường đưa Lâm Kiều An về Mai Viên, mã xa dừng , Sở Diệp Thần đang định ôm Lâm Kiều An xuống, thì thấy nàng mở mắt.
Hai xuống mã xa thấy Bạch Mộng chờ ở cửa, Lâm Kiều An mang theo nghi hoặc tiến lên hỏi: “Bạch Mộng cô nương, chẳng lẽ cơ thể Đồng dì gì bất thường ?”
Bạch Mộng ngây một lát, thu ánh mắt từ Sở Diệp Thần về: “A, , chỉ là nghĩ Lâm cô nương về muộn như vẫn thấy về, nên đợi nàng một chút!”
Lâm Kiều An thấy , chợt hiểu điều gì đó, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, một là cho rằng Sở Diệp Thần sẽ để mắt đến như , hai là nàng gọi nàng đến Mai Viên cũng là vì Đồng dì cứu Thần Hi, Đồng dì khỏi bệnh sẽ rời , ở lâu dài.
Sở Diệp Thần thích ánh mắt Bạch Mộng , nếu là khác, sai vứt ngoài , nhưng dù cũng là trong lòng mang về, thế nên cau mày với Lâm Kiều An: “Hai cứ trò chuyện, phòng đợi nàng !”
Lâm Kiều An gật đầu. Sở Diệp Thần một đường về phía phòng của Lâm Kiều An, khéo đối mặt với Đồng dì đang bước từ trong phòng.
Đồng dì thấy Sở Diệp Thần, ánh mắt dừng , giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Đồng dì nhanh trấn tĩnh , nhưng trong mắt như ngàn vạn lời , song chẳng thốt nên lời nào.
Đồng dì thu hồi ánh mắt, lướt qua Sở Diệp Thần, bước cũng tự chủ chậm nửa nhịp, trong đầu nàng là khuôn mặt của Sở Diệp Thần.
Bước đến bên Lâm Kiều An, Đồng dì đầy cảm kích : “Đa tạ Lâm cô nương cứu một mạng!”
“Đồng dì cần khách sáo, vốn dĩ dì cứu Thần Hi một mạng , hơn nữa trị bệnh cứu vốn là bổn phận của y giả, Mai Viên là nhà của , thời gian Đồng dì cứ tạm trú ở đây, cho đến khi cơ thể hồi phục!”
Đồng dì vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Sở Diệp Thần rời , cuối cùng nàng : “Vậy đành quấy rầy Lâm cô nương , vị công tử là ai ?”
“Chàng là bằng hữu của , nếu gì bất ngờ, cũng là sẽ gả . Sau khi yến tiệc hôm nay kết thúc, đưa về!”
Lâm Kiều An thản nhiên giải thích, dù tất cả đều tò mò về Sở Diệp Thần, nhưng ở Đồng dì, nàng cảm nhận cái lòng ham công danh lợi lộc như ở Bạch Mộng.
Hơn nữa, sáng suốt là thể nhận mối quan hệ giữa họ, nên Lâm Kiều An cũng chẳng giấu giếm gì, cũng tiện thể nhắn nhủ với một vài rằng ý trung nhân, đừng vọng tưởng, quên mất rằng đây là cổ đại, cổ đại là chế độ một vợ nhiều .
Trong phòng Lâm Kiều An, Sở Diệp Thần nghĩ về khuôn mặt thấy, chẳng hiểu vì , dù bộ khuôn mặt hủy hoại đến mức còn nhận dung mạo ban đầu, nhưng hiểu vì lẽ gì, vô cớ cảm thấy chút quen thuộc, song hết sức khẳng định từng gặp nàng .