Triệu Sênh thấy Lệnh Hồ Kỳ thì cũng ngạc nhiên: “Lệnh Hồ đại nhân ở đây làm gì ?”
Lệnh Hồ Kỳ chỉ Cát Đạt: “Kẻ liên quan đến một vụ án gần đây điều tra, tiểu quận vương bắt hung phạm nên tại hạ đành mặt dày đến thẩm vấn.”
Lệnh Hồ Kỳ thầm cảm thấy nghi ngờ, vị Triệu Sênh là sĩ t.ử của Hàn Lâm viện, đang yên đang lành đến phòng giam của Kinh Triệu phủ thẩm vấn một phạm nhân chứ?
“Triệu thế t.ử hỏi xong ?”
Triệu Sênh chuyện của bản nên để ngoài nên đành lên: “Ta còn việc, xin phép , giao cho Lệnh Hồ đại nhân.”
Lệnh Hồ Kỳ dừng , cúi đầu hành lễ với , dõi mắt rời .
Trong phòng chỉ còn Lệnh Hồ Kỳ và một thuộc hạ khác, Cát Đạt trẻ tuổi với ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi Giang Uyển cô nương ?”
Cho dù kẻ lập tức cam đoan rằng y thì Lệnh Hồ Kỳ vẫn nhận sự gian xảo lóe sang trong mắt y.
Hắn lạnh lùng hỏi tiếp: “Thế Triệu tam nương của Trường Nhạc phường, Quan cô nương của Minh Đức phường, ngươi cũng ?”
Cát Đạt mạnh miệng : “Những đại nhân nhắc đến là ai ạ, thảo dân mới tới thành Trường An, làm những cô nương đó.”
Quả thực mạnh miệng!
Lệnh Hồ Kỳ cũng phí lời nữa, giơ tay lên, thuộc hạ lập tức cầm lấy thanh sắt nóng rực thẳng tay dí n.g.ự.c y.
Cát Đạt lập tức kêu la t.h.ả.m thiết: “A! Sao các ngươi thể tùy tiện bắt ? Ban ngày ban mặt chân thiên t.ử mà nghiêm hình bức cung, cáo trạng các ngươi mặt hoàng thượng!”
Dù y kêu la dữ dội đến thì Lệnh Hồ Kỳ cũng bảo dừng tay.
Kẻ liên tục dí sắt nóng hai ba , đau đến độ ngất , Lệnh Hồ Kỳ giội nước lạnh cho tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-thien-su-truong-an/chuong-87-nhung-nu-tu-dang-thuong-1.html.]
“Vẫn chịu ?”
“Đại nhân, thật sự ngươi đang gì, vô tội mà, các ngươi thể xử oan .”
Nếu rõ chuyện thì khi dáng vẻ của y nhất định sẽ cảm thấy oan.
Thế nhưng Lệnh Hồ Kỳ dễ lừa gạt, càng loại nhã nhặn lịch sự như Triệu Sênh thích tra khảo.
Hắn giơ tay sai ôm một chiếc hộp tới, trong hộp là yếm của nữ nhân.
“Vật đều lục soát từ trong phòng của ngươi, một nam nhân như ngươi nhiều yếm như làm gì?”
Cát Đạt vẫn ngoan cố, cũng chịu hình phạt như thì càng thể nhận tội.
“Ta mua về cho nương t.ử mặc.”
“Ồ? Cho dù là mua cho nương t.ử của ngươi nhưng vì kích cỡ của mỗi cái yếm đều giống , n.g.ự.c của nương t.ử ngươi lớn nhỏ bản ngươi cũng ?”
Cát Đạt cố ý : “Ngoài nương t.ử còn các tiểu nữa.”
Lệnh Hồ Kỳ mỉm : “Ngươi đối xử với bọn họ như , chọn những chiếc yếm mà khác dùng qua. Nhìn , mấy chiếc yếm đều chữ Quan, chữ Triệu, chữ Giang, còn chữ Bạch, chữ Lý. Thế nào, ngươi nghèo đến mức mua hàng dùng mà vẫn thể nuôi tiểu ?”
Cát Đạt ngụy biện: “Nương t.ử tiểu nhà đều cần kiệm nên thích dùng đồ thừa của khác.”
Lệnh Hồ Kỳ phí lời nữa, phẩy tay với thuộc hạ, thuộc hạ cầm thanh sắt nóng dí y.
Cát Đạt vẫn c.ắ.n c.h.ế.t chịu nhận chuyện liên quan đến .
Thấy y thể chống cự như , Lệnh Hồ Kỳ cũng hoảng loạn.
Hắn lấy một bình sứ màu đen trong n.g.ự.c , Cát Đạt khó hiểu .